Chương 3: Vân Bình Công Chúa (2)
Tin này nhanh chóng lan truyền khắp Huyền Linh quốc, nữ thì ghen tị, nam thì khinh thường. Hết người này lại đến người khác không ngừng đồn thổi này kia về Tạ Nhược Hi.
*
Ở sân trước phủ Công Chúa, có rất nhiều thị nữ và hộ vệ đang chuyển đồ đạc vào trong phủ.
Trong hậu viện, có ba thân nữ tử và một thân nam tử đang ở trong Tự Hoa đình. Ba thân nữ tử là Lâm Uyển Dư thân vận hoàng y, Tạ Uyển Đình thân vận hồng y và Tạ Nhược Hi thân vận bạch y đang ngồi trên bàn đá uống trà. Còn một thân nam tử là Tạ Khải Vũ thân vận bạch y đang đứng dựa vào cột đình Tự Hoa.
Tạ Khải Vũ là Nhị Hoàng Tử của Huyền Linh, con trai của Lâm Uyển Dư và Tạ Nghiêm. Y là Phong Linh Sư, là một trong Ngũ đại công tử Linh Vân. Trong hai vị hoàng tử, người người đều nói Tạ Khải Vũ là người có tài có đức nhất.
Tạ Uyển Đình là Ninh Hòa Quận Chúa, tỷ tỷ ruột của Tạ Khải Vũ, từ nhỏ cô đã được học cung quy rất nghiêm khắc. Đương nhiên, có Ngũ đại công tử Linh Vân thì cũng sẽ có Ngũ đại tài nữ Linh Vân, và Tạ Uyển Đình chính là một trong số đó. Với tính cách ôn nhu, lương thiện lại là một Thủy Linh Sư vô cùng lợi hại, cho nên cô được rất nhiều người kính trọng. Khi nhắc tới khuynh quốc khuynh thành, người của Huyền Linh quốc sẽ nghĩ ngay đến Ninh Hòa Quận Chúa.
“Nhược Hi à, xem ra phụ hoàng vẫn yêu thương muội như trước đó, cả Huyền Linh quốc này chỉ có mỗi một phủ Công Chúa thôi.” Tạ Uyển Đình nhìn xung quanh cảm thán.
Nghe vậy Tạ Nhược Hi đề xuất việc vào phủ sống chung với nàng cho Tạ Uyển Đình. Tạ Uyển Đình chỉ cười nhẹ.
Tạ Khải Vũ lên tiếng hỏi Tạ Nhược Hi xem rốt cuộc trong bảy năm ở Yên Sơn Quan nàng đã học được những gì.
Tạ Nhược Hi chỉ suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Sau này huynh sẽ biết.”
Tạ Khải Vũ tỏ vẻ không vui nhưng lại nhớ ra gì đó: “Tiểu Hi này, hay là muội đến học tại học viện Linh Vân đi.”
Tạ Uyển Đình cũng quay sang đồng ý với đề xuất của Tạ Khải Vũ vì dù sao Tạ Nhược Hi chỉ ở mãi trong thành Huyền Châu cũng sẽ chán.
Tạ Nhược Hi quay sang hỏi ý kiến Lâm Uyển Dư. Lâm Uyển Dư đặt ly trà trên tay xuống bàn, cười nhẹ đồng ý.
“Mùng mười tháng sau là học viện mở lại, lúc đó muội đến nhận lớp là được.” Tạ Uyển Đình nói.
Tạ Nhược Hi quay sang hỏi cách để vào học tại học viện. Nàng trước giờ chỉ quan tâm đến tình hình trong cung chứ chưa bao giờ hỏi về Linh Vân học viện nên còn nhiều điều thắc mắc.
Tất nhiên, thứ quan trọng nhất khi vào học viện Linh Vân chính là năng lực và thân phận. Có hai điều đó sẽ có tất cả.
Ở Xích La này, người có năng lực rất được coi trọng, còn người có thân phận, địa vị cao thì sẽ có quyền lực. Mà người có thể vào được họ viện Linh Vân không là Hoàng tộc thì là quý tộc, nên trước khi vào học viện, các lão sư sẽ chỉ kiểm tra năng lực của học viên.
Tạ Nhược Hi sai Tiểu Linh chuẩn bị vào cung xin phép phụ hoàng của mình. Tiểu Linh đứng bên cạnh nàng gật đầu.
“Hi Nhi muốn vào cung là có chuyện gì sao?”
Tạ Nghiêm thân mang Long bào bỗng nhiên xuất hiện ở hậu hoa viên phủ Công Chúa. Thấy vậy, những người trong hậu hoa viên nhanh chóng hành lễ.
“Tham kiến bệ hạ!”
“Miễn lễ. Mau, ngồi xuống đi.”
Tạ Nghiêm đỡ Lâm Uyển Dư và Tạ Nhược Hi lên ghế ngồi. Tạ Nhược Hi bày tỏ mong muốn vào Linh Vân của mình. Tạ Nghiêm cười nhẹ, không chần chừ mà trả lời: “Đương nhiên là được, con vô học được tại học viện Linh Vân trẫm rất vui.”
Tạ Nhược Hi cười tươi, đứng lên hành lễ cảm tạ Tạ Nghiêm.
Tạ Uyển Đình rót một ly trà, cung kính cho Tạ Nghiêm. Tạ Nghiêm cầm lấy ly trà rồi uống một ngụm sau đó quay sang hỏi han một chút về cuộc sống của Tạ Nhược Hi trong bảy năm qua. Tạ Nhược Hi cũng chỉ trả lời qua loa những điều mà cô làm hằng ngày như quét dọn, vui chơi, ăn uống và luyện tập ở Yên Sơn Quan.
Tạ Nghiêm đã ban thưởng cho Yên Sơn Quan nhờ công nuôi dưỡng công chúa. Y cũng quan tâm đến điều kiện của Tạ Nhược Hi xem có thiếu gì gì không, nếu có thiếu thì tìm tổng quản trong cung chuẩn bị cho. Tạ Nhược Hi cũng chỉ lắc đầu, cảm tạ Tạ Nghiêm.
Tạ Uyển Đình bên cạnh ngồi bên cạnh hỏi Tạ Nghiêm về vấn đề cho Tạ Nhược Hi học cung quy.
Tạ Nghiêm quay sang phía Tạ Uyển Đình hỏi rồi lại quay sang phía Tạ Nhược Hi.
“Cung quy? Miễn đi, Hi Nhi cứ tự nhiên là được rồi, cung quy thì từ từ xem Hoàng tỷ con rồi học theo cũng được.”
“Tạ phụ hoàng.” Tạ Nhược Hi tươi cười.
Tạ Nghiêm cũng ban thưởng cho Lâm Uyển Dư 100 tấm lụa, 50 món trang sức và 100 lượng bạc vì có công tìm thấy Công Chúa.
Sau đó họ còn tán gẫu rất nhiều chuyện nữa, tiếng cười đùa vang vọng cả Tự Hoa Đình.
*
Trong điện Tuyên Hòa của Nhị Thân Vương phủ, một giọng nói mềm mại phát ra.
“Cái gì? Sao cô ấy tự nhiên lại xuất hiện?”
Trong phòng, có hai nữ tử đang ngồi cạnh một chiếc bàn gỗ.
Hai người trong điện một người là Nhị Thân Vương Phi – Tô Ý Lan, một người là Thanh Hà Huyện Chúa – Tạ Mộc Nhiên.
Tô Ý Lan là Công Chúa hòa thân của Kỳ Thiên Quốc, bà luôn biết cách để lấy lòng người khác thế nên ai ai cũng yêu thích bà.
Tạ Mộc Nhiên là một trong Ngũ đại tài nữ Linh Vân, cô là Mộc Linh Sư, là một người dịu dàng, công dung ngôn hạnh. Cùng là Huyện Chúa nhưng cô còn được nhiều người biết đến hơn cả đường tỷ của mình là Tạ Ngọc Chân.
Tạ Mộc Nhiên thuật lại những sự việc đã xảy ra trong đại điện sáng nay cho Tô Ý Lan.
“Nhị hoàng bá không ép tỷ ấy học cung quy, cho nên chắc bây giờ tỷ ấy đang ở phủ Công Chúa.”
Tô Ý Lan suy nghĩ một hồi, vẫn là sai người chuẩn bị ít quà để ngày mai họ sẽ đến phủ Công Chúa chào hỏi Tạ Nhược Hi một tiếng, mục đích chỉ đơn giản là thăm dò và lấy lòng vị Công Chúa bất ngờ xuất hiện này.
*
Sáng sớm trên một con phố lớn của thành Huyền Châu, người người vẫn qua lại tấp nập như bao ngày, rất nhiều cửa tiệm bắt đầu mở cửa chào khách. Có vài đám trẻ đang chơi đừa với nhau. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Tạ Nhược Hi thân vận y phục của nam tử màu vàng, tóc được búi cao đơn giản như một công tử phong lưu. Nàng cùng Tiểu Linh thân vận bạch y, có hai búi tóc đơn giản đang đi tham quan quanh thành. Hai người tay ôm đầy túi đồ liên tục ghé vào các cửa tiệm lớn nhỏ mua đầy điểm tâm, trang sức và y phục..
“Công Chúa người giả nam nhân như thế này, nếu để người khác biết được thì sẽ không tốt đâu a.”
Tiểu Linh nhìn bộ y phục mà Tạ Nhược Hi đang mặc nhíu mày. Tạ Nhược Hi vốn ham chơi, nếu như mặc đồ quá trang trọng và cầu kỳ thì khi chơi sẽ không thoải mái.
“Không sao đâu, mặc đồ thế này ta thấy thoải mái hơn.”
Tiểu Linh mím môi nhưng cũng phải mặc kệ. Tạ Nhược Hi còn bắt Tiểu Linh gọi mình là công tử. Đã đi loanh quanh cả buổi sáng, bụng Tạ Nhược Hi reo lên. Nàng đê xuất với Tiểu Linh ghé qua trà lâu phía trước để dùng bữa.
“Công Ch.. công tử lại đói rồi?”
Tạ Nhược Hi gật đầu vài cái. Tiểu Linh đưa đống đồ trên tay lên trước mặt.
“Vậy còn đống điểm tâm này thì sao?”
Tạ Nhược Hi phân tích rằng điểm tâm thì chỉ dành cho bữa phụ và tráng miệng còn ăn bữa chính thì phải ăn món khác. Phân tích xong, nàng cầm tay Tiểu Linh chạy đến một trà lâu gần đó.
Hai thân một nam một nữ bước vào Diệp Phong lâu ngắm nhìn xung quanh, ngồi xuống một chiếc bàn trên lầu hai. Tiểu Linh bỏ hết đồ trên tay xuống bàn, rót trà đưa cho Tạ Nhược Hi. Tạ Nhược Hi cười nhẹ, gật đầu, cầm lấy uống.
Một tiểu nhị trên cánh tay có vắt một tấm khăn trắng, tay cầm một khay gỗ đi đến bàn của Tạ Nhược Hi, tươi cười.
“Hai vị khách quan muốn dùng gì?”
Tạ Nhược Hi chẳng thèm suy nghĩ gì mà yêu cầu tiểu nhị kia đem hết món ngon của lâu ra, ung dung ngồi nhìn cửa sổ ngắm cảnh vật bên ngoài.
Lát sau, tiểu nhị đem đồ ăn lên. Hai người không chần chừ mà cầm đũa lên ăn.
Ăn được hai miếng, Tiểu Linh lên tiếng: “Công tử, nhìn kìa.”
Ở bàn đối diện bàn của Tạ Nhược Hi có một người đang dùng hai tay di chuyển quanh một quả cầu nước lơ lửng trên không trung. Nước trong ly và ấm trà của y cũng đang theo một dòng tụ đến quả cầu.
Tạ Nhược Hi vừa ăn vừa nói: “Tu luyện chung hệ với muội đó Tiểu Linh nhưng mà bây giờ cảnh giới của muội đã điều khiển được cả nước trên hồ luôn rồi a.”
Phía dưới lầu, có ba thân nam tử thân vận bạch y bước vào lâu. Họ chính là Mộ Dung Thành, Mộ Tín và Tạ Khải Vũ. Ba người tùy tiện chọn một chỗ ngồi dưới lầu một.
Một nam tử cao to ở trên lầu hai bỗng lên tiếng, âm thanh to lớn vang vọng khắp Diệp Phong lâu. Hắn là một người tổ chức săn bắt yêu thú có thưởng vào ngày mai, thể lệ là bắt được một con Bạch Hổ tu luyện từ hai mươi đến ba mươi năm, nếu thắng thì sẽ được nhận được một trăm lượng bạc.
Vốn dĩ đại lục có nhiều người tu luyện, song cũng có rất nhiều thú tu luyện nhưng lại sa đọa thành yêu giống như người tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma gây hại cho những người bình thường và thực lực yếu, nên công việc kiếm tiền của họ thường là đi săn yêu thú rồi bán cho các nhà có tiền thuần hóa thành thú nuôi hoặc dùng linh lực của chúng nó chuyển thành đan dược.
Và nơi có nhiều yêu thú nhất là chính rừng Bách Linh. Rừng Bách Linh là khu rừng lớn nhất và trải dài khắp đại lục Xích La, ở đây rất thích hợp cho động vật và thực vật sinh trưởng và tu luyện. Sở dĩ thích hợp là vì ở đây là một môi trường tốt, chính vì vậy mà có rất nhiều tài nguyên ở trong khu rừng này nhưng do lòng tham của con người quá lớn, họ săn bắt, sưu tầm vì lợi ích cá nhân nên chúng đã phải tìm cách tự bảo vệ mình. Thực vật thì có thể tự tích tụ độc ở lớp bên ngoài, kẻ nào đụng vào thì sẽ phải đứng bên bờ vực sinh tử.. Động vật thì đương nhiên chúng phải tu luyện để trở nên mạnh mẽ, có thể tự vệ nhưng linh lực càng mạnh sẽ càng bị nhắm tới nên rất nhiều động vật bị đẩy vào con đường đọa thành yêu.
Ai nấy nghe tên nam tử kia phổ cập thể lệ xong đều hối hả đi đăng kí, Tạ Nhược Hi cũng quay qua nhìn Tiểu Linh.
Tiểu Linh bất chợt cảm thấy bất an, một ý nghĩ trong đầu thoáng qua: “Không phải công chúa định tham gia săn yêu thú đấy chứ?”
Tạ Nhược Hi cười nhẹ, ý nói “Suy nghĩ của muội không sai đâu.” Xong nàng lập tức chạy nhanh sang chỗ nam tử kia đăng kí. Tiểu Linh chỉ có thể mặc kệ vì cô vốn đâu ngăn cản nổi Tạ Nhược Hi.
Tạ Khải Vũ và Mộ Dung Thành nghe tên nam tử kia phổ cập xong cũng vô cùng hứng thú nhìn nhau nhếch mày.
“Ai săn được trước người đó thắng, thế nào?” Tạ Khải Vũ lên tiếng. Đương nhiên Mộ Dung Thành đồng ý.
Hai năm trước, Tạ Khải Vũ từng bị Tạ Thừa Lâm là Hoàng huynh của mình hãm hại, may nhờ có Mộ Dung Thành ra tay cứu giúp. Kể từ đó, hai người thường xuyên đi với nhau, đôi lúc chỉ cần một ánh mắt cũng cho biết đối phương đang nghĩ gì. Họ cũng thường xuyên đấu đá nhau phân cao thấp, từ văn đến võ, từ học viện đến trong cung, từ kinh thành đến thôn làng.. chỉ cần họ có cơ hội thì nhất định sẽ tỉ thí. Tóm lại họ là bằng hữu rất thân thiết.
Hiểu ý của hai người kia, Mộ Tín nhanh chóng đi đăng kí.
Vừa đăng kí xong thì Tạ Nhược Hi nhìn xuống lầu, nàng hấy Tạ Khải Vũ đang ăn thì lập tức trả tiền cho tiểu nhị rồi kéo Tiểu Linh rời khỏi đây, chứ nếu như để y biết được nàng xuất hiện ở chỗ này thì y sẽ để nàng yên sao?
Tạ Nhược Hi vừa bước xuống lầu vừa dùng đống điểm tâm mua được che mặt mình, Mộ Dung Thành thấy người này giữa thanh minh bạch nhật mà lại úp úp mở mở, lén la lén lút như thế thì liền gọi lại, Tạ Nhược Hi giật mình đứng bất động, một cảm giác không lành chợt thoáng qua.
Mộ Tín đứng lên kéo Tạ Nhược Hi ngồi xuống bàn của họ, Tạ Nhược Hi vẫn dùng mấy món đồ mua hồi sáng che mặt khỏi tầm nhìn của Tạ Khải Vũ.
“Còn không mau bỏ đống đồtrên tay ngươi khỏi mặt.”
Tạ Nhược Hi nghe thế, lực bất lòng tâm, từ từ bỏ đống điểm tâm ra nhìn Tạ Khải Vũ cười.
“Muội..” Tạ Khải Vũ nhìn nàng mà trợn tròn hai mắt, định thốt lên thì thấy Tạ Nhược Hi nhăn mặt. Y để ý thấy Tạ Nhược Hi đang mặc y phục nam nhân liền hiểu ra.
“Đây không phải là tứ đệ sao, đệ sao lại ở đây a?”
“Chào tam ca, lâu rồi không gặp.” Tạ Nhược Hi nghe xong không biết nói gì hơn, cũng chỉ đành phối hợp.
Mộ Dung Thành thấy vậy liền hỏi: “Vị này là?”
Tạ Khải Vũ định trả lời thì Tạ Nhược Hi quay sang trả lời trước: “Ta tên.. huynh gọi ta là Tiểu Tứ là được rồi. Còn huynh thì sao?”
Mộ Dung Thành cũng tươi cười trả lời: “Ta là Mộ Dung Thành”
Tạ Nhược Hi nghe xong liền nhận ra bạch y nam tử trước mặt chính là Thành Vương của Thiên Khải quốc. Biết được thân phận của kẻ trước mặt, nàng bắt đầu trở nên dè dặt hơn.
Mộ Dung Thành uống một ngụm trà rồi hỏi về câu chuyện của hai người Tạ Khải Vũ.
Tạ Nhược Hi cùng Tạ Khải Vũ bắt đầu lúng túng, kể chuyện không hề ăn khớp với nhau, mỗi người thêm bớt một ít, từ huynh muội cùng cha khác mẹ đã trở thành huynh đệ kết nghĩa, từ Công Chúa Tạ Nhược Hi đã trở thành thương nhân bình thường.
Mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng nhưng Mộ Dung Thành cũng không nghĩ nhiều.
Tạ Khải Vũ bỗng nhớ ra gì đó, y dò hỏi xem Tạ Nhược Hi có đi tham gia săn yêu thú không. Tạ Nhược Hi đâu có ngốc, đương nhiên nàng sẽ phủ nhận, Tạ Khải Vũ cũng đành phải tạm tin tưởng nàng.
Nói xong, Tạ Nhược Hi lại kiếm cớ có việc mà về trước. Ba người Mộ Dung Thành tiếp tục ăn uống và tán gẫu.
Tạ Nhược Hi vừa về đến phủ Công Chúa là đi thay đồ nữ, chỉnh trang cho giống một Công Chúa. Ngay sau đó có một nữ nô tỳ thông báo có khách.
Nàng vừa bước ra thì thấy có hai nữ tử là Tô Ý Lan và Tạ Mộc Nhiên thân vận lục y tao nhã đang ngồi đợi. Khi nàng bước ra, hai người kia nhanh chóng hành lễ.
Tạ Nhược Hi không câu nệ tiểu tiết mà mời họ dùng trà. Nói chuyện vui vẻ một lúc, họ đã biết lai lịch của đối phương. Nói một lúc lâu thì cũng đã đến buổi trưa, Tô Ý Lan xin phép hồi phủ dù cho Tạ Nhược Hi có giữ họ lại như thế nào. Cuối cùng, Tạ Nhược Hi cũng bỏ qua, nói hôm khác sẽ mời họ ở lại dùng bữa.
Tiểu Linh mở đống quà do Tô Ý Lan chuẩn bị ra, bên trong toàn nhân sâm và thuốc quý, nhìn là biết họ có lòng rồi, nhưng Tạ Nhược Hi đâu có ngốc, tặng toàn thảo dược thế này là đang mong nàng bị bệnh sao? Nghĩ đến đây, nàng giao toàn bộ cho Tiểu Linh, để tùy y xử lý.
*
Hôm sau, tại bìa rừng Bách Linh, rất nhiều Linh Sư muốn kiếm tiền và săn bắt yêu thú đều có mặt.
Tạ Nhược Hi vẫn tiếp tục giả nam và lấy thân phận thương nhân. Tiểu Linh cũng mặc y phục nam, vẻ mặt có chút lo lắng, chắc là do bị ép đi săn chung.
Người tổ chức săn bắt phổ cập lại thể lệ, sau khi nắm rõ tất cả đều đi thành nhóm hoặc riêng lẻ vào rừng.
Tạ Nhược Hi thong thả vừa đi vừa nhìn xung quanh, đi được rất lâu, nàng bỗng cảm nhận được khí tức của yêu thú. Nàng bắt đầu rón rén núp sau một cái cây, phía trước cái cây đó có một con Bạch Hổ đang nằm ngủ. Tạ Nhược Hi thầm nghĩ: “Dễ vậy sao?”
Rồi sau đó, nàng quan sát một lúc rồi ngưng tụ ra một thanh lam băng trên tay phải định tấn công thì đột nhiên có một bàn tay cầm tay nàng lại. Tạ Nhược Hi vừa muốn hét lên thì đã lại bị bịt miệng lại. Cảnh tượng phía sau nàng khiến nàng không khỏi bất ngờ.
Từ lúc nào đó, Tiểu Linh đã bị một vài sợi dây leo quấn vào thân nhấc bổng lên trên cao, có cả Hoàng huynh của nàng là Tạ Khải Vũ và Mộ Tín cũng vậy.
Vậy chẳng phải người đang bịt miệng nàng ở trước mắt chính là Mộ Dung Thành sao?