Chương 10: Khiêu chiến cả học viện
Ở một góc của học viện, có hai thân ảnh đứng yên lặng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u kia, hai người đã đứng ở đó rất lâu nhưng vẫn không nói một câu nào. Mãi đến khi mây đen hoàn toàn che khuất mặt trăng, một nam tử mới bắt đầu lên tiếng: “Chân của Hoàng thúc sắp khỏi rồi? Không hổ là Thành Vương điện hạ, chuyện gì cũng có thể làm được.”.
Mái tóc đen dài của hai người theo gió mà bay phấp phới trong không trung.
Nhận ra ý nói mỉa mai của nam tử kia, Mộ Dung Thành cũng lên tiếng: “Đều là do Hoàng huynh dạy giỏi.”
Trong suốt mười năm trời, hai người vẫn luôn như vậy, liên tục đấu đá nhau, xưng hô hai tiếng “Hoàng huynh”, “Hoàng đệ” cũng chỉ là cho có lệ. Cứ ngỡ họ từ khi sinh ra đã như vậy, nhưng thực chất không phải. Họ đã từng rất thân thiết, đã từng bảo vệ nhau, đã từng chơi đùa vui vẻ nhưng kết quả lại bị chia rẽ bởi hai chữ “thân phận”.
Mộ Dung Phong quay qua liếc nhìn Mộ Dung Thành với ánh mắt không mấy thân thiện, nhưng lại nhanh chóng thu lại ánh mắt ấy, miệng nở một nụ cười tươi, lập tức chuyển chủ đề: “Nữ tử sáng nay rốt cuộc là ai mà có thể khiến đệ để ý đến cô ta như vậy thế?”.
Mộ Dung Thành không trả lời mà vẫn cứ nhìn lên trời.
“Tí tách”, “tí tách”, “tí tách”
Một giọt, hai giọt, ba giọt rồi lại có thêm rất nhiều giọt nước từ trên không trung nối nhau liên tiếp rơi xuống đất.
Mộ Dung Thành thấy vậy liền quay đầu rời đi, bỏ lại Mộ Dung Phong với câu hỏi chưa có đáp án.
Mộ Dung Phong nhìn theo bóng lưng của nam tử kia, cảm thấy y có chút cô độc, đôi mắt hắn trĩu xuống, nụ cười trên miệng cũng vụt tắt, đưa tay đỡ lấy vài giọt mưa rồi đi về phòng mình.
Mộ Dung Thành định đi về phòng nhưng y đột nhiên nhớ đến Tạ Nhược Hi, thở dài một hơi rồi chuyển hướng đi đến phòng nàng.
Lúc đến nơi, y thấy băng sương trong phòng đã tan hết, nàng cũng không còn run lẩy bẩy như hồi sáng nữa nên cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
“Ùng ùng”
Ngoài trời xuất hiện những tia sét sáng rực rạch ngang bầu trời, tia sét lóe lên kèm theo tiếng sấm rền vang trời. Tiếng sấm vẫn ầm ì thêm một lúc nữa rồi cũng dừng, thay vào đó là những giọt mưa nặng hạt tuôn rào rào. Không khí khắp nơi cũng trở nên dễ chịu hơn, không còn oi bức như những ngày trước nữa.
Tạ Khải Vũ thấy mưa lớn như vậy cũng không an tâm về Tạ Nhược Hi mà gấp gáp lấy ô chạy đến phòng nàng.
Vừa chạy vào phòng nàng, y đã thấy Mộ Dung Thành ngồi thư thái uống trà chiếc bàn ở giữa phòng của Hoàng muội của mình từ bao giờ.
Tạ Khải Vũ hiểu ý, đóng cửa, đặt ô xuống một góc phòng rồi đi đến ngồi cạnh nam tử trước mặt, từ từ kể lại những chuyện mà mình biết về Tạ Nhược Hi.
Mộ Dung Thành nghe Tạ Khải Vũ kể về chuyện nàng từng sống trên núi Yên Sơn thì bỗng nhiên minh bạch, nhủ thầm: “Vậy là nữ tử ở vách núi hôm đó chính là Tạ Nhược Hi rồi!”
Hai người cứ ngồi kể chuyện với nhau như vậy mà không hề biết Tạ Nhược Hi đã sớm tỉnh dậy, nàng nằm nghe Hoàng huynh kể về mình mà không khỏi buồn bực. Không phải buồn bực vì Tạ Khải Vũ kể chuyện của nàng cho người khác nghe, mà buồn bực khi nhớ lại những việc mình đã trải qua trước kia.
Ý chí lại thôi thúc nàng nhất định phải xử lý hết những kẻ có mưu đồ bất chính trong triều lẫn hậu cung, nàng nhất định phải xử lý được, phải càng nhanh càng tốt!
Hai nam tử ngồi tán gẫu hết chuyện này tới chuyện khác đến gần sáng, mưa lớn cũng đã tạnh dần, chỉ còn lại một cơn mưa phùn.
“Hai con cú đêm các huynh tính không lên lớp sao?” Một giọng nói trong veo bỗng cất lên làm thay đổi cả bầu không khí trong phòng.
Tạ Khải Vũ cùng Mộ Dung Thành nương theo thanh âm kia mà quay đầu thì chỉ thấy Tạ Nhược Hi vẫn còn nằm nhắm mắt trên giường.
Là nàng thấy trời cũng đã sáng, “có tâm” nhắc nhở hai con người thích thức đêm đang nói chuyện kia.
Tạ Khải Vũ nghe vậy thì liền chạy ra mở cửa sổ ngó ra ngoài. Đúng là trời tạnh mưa dần rồi a. Y quay lại ngơ ngác nhìn Tạ Nhược Hi.
Nàng cũng hiểu ý mà tự nói: “Ta tỉnh từ lúc huynh chạy đến phòng ta rồi.”
Mộ Dung Thành đi đến kéo nam tử đang đứng ngơ ngác ở cửa sổ về phòng hai người sửa soạn, chuẩn bị lên lớp.
Vì trời có chút lạnh nên Tạ Nhược Hi vẫn cứ nằm “ủ mình” trên giường.
Đến tận trưa, khi các lớp học kết thúc, mọi người đến nhà ăn dùng bữa thì nàng mới chịu tỉnh dậy sửa soạn.
Vừa bước ra khỏi phòng, một cơn gió lạnh lẽo đã thổi tạt mưa vào người nàng. Nàng ngước đầu lên nhìn bầu trời xám xịt, nó giống như tâm trạng của nàng đêm qua vậy, u sầu, ảm đạm.
Nàng sốc lại tinh thần, mở ô, ung dung đi đến nhà ăn.
Thấy Tạ Nhược Hi xuất hiện, người từng bị hàn sương của nàng làm bị thương không giấu nổi sự lo lắng, nhóm người từng bày kế trêu đùa nàng thì không giấu nổi sự bồn chồn.. cả căn phòng lớn trong giây lát chìm vào sự im lặng hiếm có rồi quay trở lại trạng thái ồn ào như cũ.
Nàng liếc mắt quanh nhà ăn một cái, vừa nhìn thấy Tạ Mộc Nhiên thì đã đi đến trước mặt y.
“Bốp!”
Tạ Nhược Hi không nói không rằng đã giáng cho Tạ Mộc Nhiên một cái bạt tai mà không hề nương tay khiến cả nhà ăn bang hoàng.
Tạ Mộc Nhiên nhận một đòn bất ngờ từ nữ tử trước mặt mà đầu óc choáng váng, thân thể không trụ được mà ngã xuống đất.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tất cả những người xung quanh đều dồn hết sự chú ý vào hai nữ tử ở giữa nhà ăn.
“Ùng ùng”
Tiếng sấm lại tiếp tục rền vang trời.
Mặc dù Tạ Mộc Nhiên rất đau nhưng vẫn cố gắng chịu đựng vì người trước mắt nàng là Vân Bình Công Chúa, là người có năng lực như thế nào cô cũng đã thấy qua.
Tạ Ngọc Chân ở bên cạnh nhanh chóng đỡ nữ tử đang ngồi sửng sốt ở dưới đất dậy, quát lớn: “Này! Tạ Nhược Hi ngươi rốt cuộc đang phát điên gì thế?”
Tạ Nhược Hi mặt không biến sắc, liếc mắt sang y.
Tạ Ngọc Chân nhìn ánh mắt ấy mà bất giác chột dạ, dường như hiểu được ý tứ trong đôi mắt kia: Ngươi đừng hòng giả ngốc!
Không gian cứ như đã ngưng động thì nàng cũng đã lên tiếng: “Bệnh của ta cũng chỉ có Hoàng tộc Huyền Linh mới biết, mà cả Hoàng tộc Huyền Linh cũng chỉ có Nhị Thân Vương phủ có Tuyết Chi, trong thực đơn của học viện cũng không hề có nguyên liệu này, vậy thì các ngươi nói xem, là ai có thể bỏ Tuyết Chi vào đồ ăn?”
Nàng nói với ngữ điệu không có chút hòa khí nào, nàng cũng biết cho dù biết được hung thủ thì cũng chẳng ai quan tâm, thế nên vốn dĩ câu hỏi của nàng không cần câu trả lời, mục đích của nàng vốn dĩ cũng không phải vạch trần đám người Tạ Mộc Nhiên, mà là..
“Ta muốn khiêu chiến!”
Nàng vừa dứt câu đã khiến cả nhà ăn lần nữa kinh ngạc.
Tạ Nhược Hi không phải bị Hàn độc đóng băng luôn não rồi đấy chứ?
Cứ ngỡ là nàng nói năng thiếu suy nghĩ nhưng họ đã phải thay đổi suy nghĩ khi nhìn thấy sự kiên định trong mắt nàng.
Tạ Nhược Hi biết chỉ có kẻ mạnh mới có thể kiểm soát mọi thứ và chỉ có kẻ có thực lực mới có thể nhận được sự kính phục từ người khác nên nàng mới khiêu chiến tất cả mọi người trong học viện Linh Vân thi đấu ở bất cứ lĩnh vực nào, phạm vi là ở trong hoặc cách không quá xa thành Huyền Dương và trong rừng Bách Linh.
Chuyện này trong chốc lát đã truyền khắp học viện sau lại truyền khắp thành Huyền Dương, thậm chí là đến các thành lân cận.
Mưa rơi vẫn chưa ngừng, vẫn chưa thể nhìn thấy được cầu vồng a!