Chương 94: Ngoại truyện 2: Chuyện tình chú cháu
Cô có lấy được số của Lục Ngôn từ máy Ôn Kiệt. Cô không dám hỏi thẳng anh trai sợ bị Ôn Kiệt nghi ngờ, chỉ đành giả vờ mượn máy chơi game rồi lén lút mở danh bạ. Tuy vậy chưa một lần cô liên lạc với anh. Tình cảm này cô sẽ giữ cho riêng mình.
Nay cô có uống rượu. Đã đủ tuổi, hơn nữa là tiệc chia tay nên Ôn Kiệt không quản cô nữa. Anh cũng còn bận việc khác nên chỉ ghé qua xem em gái và đám bạn của cô một chút rồi thôi.
Ôn Như Diệu muốn mượn rượu tỏ tình nốt lần cuối. Cô bị từ chối nhưng không cam tâm, cũng chả sợ mất giá. Nếu nay lại bị từ chối nữa, cô hi vọng cơn say sẽ xoá đi tất cả. Cô mạnh dạn nhấn vào danh bạ mục yêu thích. Ở đó có duy nhất một số điện thoại của người cô nhung nhớ bấy lâu.
Lục Ngôn đang trong phòng làm việc, bỗng có số lạ gọi đến. Anh nghĩ muộn thế này còn ai có thể gọi, nghĩ là có việc quan trọng nên đã nghe máy.
Đầu dây bên kia im lặng, dù anh có hỏi mấy lần. Khi anh chuẩn bị cúp máy, một giọng nữ mới cất lên:
– Anh Lục Ngôn.
Đương nhiên nhận ra là ai, anh trả lời:
– Ừ, anh đây. Em gọi anh có chuyện gì thế?
– Emmm… Sắp đi du học rồi.
– Ừ, anh biết.
Thấy anh hờ hững, Ôn Như Diệu khóc rưng rưng, giọng lạc hẳn đi.
– Em muốn chào anh trước khi đi… Cảm. ơn anh…!
Lục Ngôn rõ ràng nghe thấy cô khóc, lo lắng hỏi:
– Em đang ở đâu?
– The.. Leathetre..
Do khóc nên Như Diệu không nói liền mạch được. Cô không kìm nén được, cảm xúc vỡ oà.
– Ôn Kiệt có ở đó không?
– Không… Anh ấy.. vừa đi.. rồi.
Cảm thấy bất an, Lục Ngôn vội vàng lái xe tới đó. Cô bé này, sao cứ khiến anh lo lắng vậy.
Tới nơi anh ráo riết nhìn quanh, mãi mới phát hiện Như Diệu đang đứng một góc ho sặc sụa. Anh bước tới cuống cuồng hỏi:
– Như Diệu, em sao vậy?
– Hức.. hức.. Bạn em bảo.. thuốc lá điện tử này… không độc hại như thuốc lá.. thường.. Nên..em đã thử.
Lục Ngôn bất lực đỡ cô ra ngoài cho thoáng đãng. Thấy cô có vẻ mệt mỏi, anh hỏi:
– Anh đưa em về nhé!
– Không, đừng tốt với em nữa, anh có thích em đâu.
Ôn Như Diệu bất ngờ tỉnh táo mạch lạc từ chối. Lục Ngôn thở dài xoa xoa tóc cô:
– Ngốc ạ, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu. Em còn trẻ, tương lai phía trước còn dài.
Rồi anh nhất quyết đưa cô gái nhỏ về nhà. Trên xe, Ôn Như Diệu mệt nên ngủ gật. Lục Ngôn nhìn cô đau lòng, ngả ghế ra cho cô thoải mái.
Xe đã tới cổng Ôn gia từ lâu, nhưng anh không nỡ gọi cô gái đang ngon giấc dậy. Sợ cô mặc váy ngắn bị lạnh, anh còn cẩn thận lấy áo khoác của mình đắp cho cô. Giờ anh mới nhìn cô kỹ hơn, quả là một cô bé đáng yêu đúng độ tuổi. Cô không nên vì một ông chú như anh mà buồn mới phải.
Lúc sau, Ôn Như Diệu tỉnh dậy, thấy Lục Ngôn đang nhìn mình, cô còn nghĩ mình mơ rồi. Cô cứ lặng lẽ nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau cảm xúc khó tả.
Cô đưa tay lên sờ khuôn mặt của anh, mơ màng nói:
– Anh Lục Ngôn, em thực sự thích anh lắm.
Khi Lục Ngôn còn đang sững sờ thì cô đã ngồi dậy, môi chạm môi anh một cái thoáng qua, rồi nhanh chóng xuống xe, ấn vân tay mở cổng vào nhà. Trước khi cánh cổng hoàn toàn khép lại, nước mắt đã rơi, cô nói nhẹ:
– Tạm biệt!
Rồi lấy tay lau sạch nước mắt mới bước vào nhà.
Lục Ngôn mất một lúc mới định thần lại. Trên cả quãng đường về, tay anh thi thoảng lại bất giác sờ lên môi mình.
Mấy ngày sau đó, anh không thể không nghĩ về cô bé Ôn Như Diệu đó.
***
Hôm nay là ngày Ôn Như Diệu đi du học. Có Ôn Kiệt tới tiễn cô. Anh còn chụp một cái ảnh checkin đăng lên mạng xã hội.
Lục Ngôn đang ở công ty, thấy điện thoại thông báo: Ôn Kiệt vừa đăng một ảnh mới với Diệu Diệu.
Thấy cái tên Diệu Diệu, Lục Ngôn đã đoán là cô. Tò mò, anh bấm vào xem ảnh. Thì ra nay cô sẽ đi.
Trong lòng anh bức bối khó tả. Mấy ngày nay, anh luôn nghĩ về cô và nụ hôn ấy. Rõ ràng chỉ là thoáng qua nhưng anh thật sự rung động. Cứ ngỡ chia tay Ngữ Nhi xong anh sẽ chẳng thể rung động với ai được nữa.
Không thể để tình yêu lỡ dở lần nữa, Lục Ngôn phải tới sân bay cho kip.
***
Bên này, Như Diệu bịn rịn tạm biệt anh trai để vào trong khu soát vé. Bố mẹ bận việc nên chỉ có Ôn Kiệt tiễn cô. Vẫn là anh trai thương cô nhất. Ôn Kiệt tiễn em gái xong thì cũng ra về.
Cô gái đã vào trong, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt tìm kiếm rất lâu rồi thất vọng. Cô tự nhủ sẽ sang nước ngoài bắt đầu cuộc sống mới, khép lại tình cảm đơn phương kia.
Bỗng có người gọi:
– Như Diệu!
Ở sân bay khá ồn nên cô còn nghĩ mình nghe nhầm, đến khi người đó gọi lần nữa, cô mới xúc động nhìn ra.
– Ôn Như Diệu, anh đồng ý! Chúng ta hẹn hò đi!