Chương 9: Dịu dàng mỗi em
Do sẽ sắp thực hiện một dự án cho nên công ty tuyển thêm nhân lực. Mạc Đào may mắn là một trong những người được tuyển chọn vào Lục thị, một trong những tập đoàn có tiếng ở thành phố khiến cô ta trở nên vênh váo mà ảo tưởng bản thân tài giỏi nhưng thực chất để được tuyển thẳng vào đây, cô ta đã dùng toàn bộ chiêu trò dụ dỗ đàn ông, những người có chức vị nơi đây.
– “Một lát tổng giám đốc sẽ đến đây kiểm tra toàn bộ nhân viên mới, các cô phải cư xử sao cho phù hợp.”
Người đứng đầu cẩn thận nhắc nhở. Bản thân Mạc Đào có chút hồi hộp. Cô chưa bao giờ được gặp mặt vị tổng giám đốc của Lục thị. Nghe nói, anh còn rất trẻ. Lúc trước, người của anh có đến nhà về việc đòi nợ thế nhưng cô vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy anh.
Một lúc sau, tiếng bước chân chậm rãi bước vào. Từ phía sau cánh cửa, một dáng người cao ráo trong bộ vest đen vô cùng chỉnh chu xuất hiện khiến Mạc Đào nhất thời mê mẩn. Lục Tây vẻ mặt nghiêm nghị chậm rãi đi lướt qua từng nhân viên mới cho đến khi đứng trước Mạc Đào, chân anh bỗng dừng lại mà nhìn vào bảng tên người trước mặt.
– “Mạc Đào? Tên cô là Mạc Đào à?”
Nghe anh đọc lớn tên của mình khiến cô ta không khỏi vui mừng, trong lòng không thầm nghĩ rằng vị tổng giám này đã để ý đến mình mà nhỏ giọng đáp lại:
– “Vâng, thưa Lục tổng.”
Sắc mặt Lục Tây vẫn không có gì thay đổi liền sau đó xoay người bước trở ra, khóe môi anh khẽ nhếch lên:
– “Không ngờ lại tự động tìm đến đây. Được thôi, tôi sẽ thay Mạc Phi dạy cho các người một bài học.”
Hóa ra, anh đã sớm biết thân phận của Mạc Đào. Đứa em gái cùng cha khác mẹ nhẫn tâm chối bỏ mối quan hệ ruột thịt với chị gái chỉ vì muốn đẩy toàn bộ nợ nần lên vai cô. Lục Tây trở về phòng làm việc đã lấy điện thoại ra gọi điện cho Mạc Phi. Cô hiện tại đang ở Lục gia chuẩn bị nội dung của cuộc họp đối tác sẽ diễn ra trong vòng vài tuần nữa. Do từ trước đến nay chưa có kinh nghiệm về lĩnh vực này cho nên tốc độ làm việc của cô khá chậm. Vì thế, Lục Tây chỉ muốn cô ở trong nhà làm việc mà không cho cô đặt chân đến công ty phụ giúp anh.
Ngay khi nhìn thấy cuộc gọi từ Lục Tây, Mạc Phi vội vàng nhấc máy liền sau đó đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của anh:
– “Em đã ăn gì chưa đấy?”
Anh không hỏi cô về công việc đã đến đâu mà lại bắt đầu bằng việc hỏi cô đã ăn gì chưa khiến Mạc Phi tỏ ra khó hiểu. Tuy nhiên cô cũng nhanh chóng đáp lại anh:
– “Cảm ơn đã quan tâm. Tôi đã ăn rồi. Lục tổng, anh yên tâm, chuyện anh giao cho tôi nhất định sẽ dốc sức mình để hoàn thành.”
Giọng nói vô cùng nghiêm túc của Mạc Phi khiến anh không vui mà bĩu môi đáp lại:
– “Tôi bóc lột sức lao động của em đến thế sao? Nhớ đừng làm việc quá sức, mọi thứ không xong thì khi tôi trở về có thể phụ giúp em.”
Mạc Phi ngây người trước những lời nói ấm áp xuất phát từ Lục Tây. Cô chẳng hiểu tại sao anh lại đối xử với mình tốt như thế. Với tư cách là chủ nợ, anh không những không bắt ép cô làm việc cật lực mà còn quan tâm đến sức khỏe tựa hồ giống như một người bạn trai vậy.
Ngay khi Mạc Phi tắt máy, khóe môi Lục Tây khẽ mĩm cười hạnh phúc. Anh cảm giác bản thân dường như vô cùng trống trải và buồn chán mỗi khi xa người con gái này mà chỉ muốn mau chóng trở về nhà gặp mặt cô.
– “Trông cậu có vẻ hạnh phúc giống như đang yêu vậy.”
Giọng nói bất thình lình vang lên tự lúc nào của người đàn ông đang ngồi thong thả trên ghế sofa khiến Lục Tây giật mình mà nói lớn:
– “Lâm Quân Hạo, cậu vào đây từ khi nào?”
Nghe anh hỏi, Lâm Quân Hạo trên tay cầm lấy miếng dưa hấu lớn sau đó ăn một mạch, một lúc sau mới lên tiếng:
– “Cậu quên tôi là gì sao? Chuyện xuất hiện như thế này cũng không phải chưa từng.”
Đúng vậy. Lâm Quân Hạo là hắc lang cũng có năng lực đặc biệt giống như anh. Mỗi khi muốn đến nơi nào đó, anh chẳng cần phải lái xe làm gì mà một phát đã đến nơi. Tuy nhiên, để che mắt những người xung quanh, anh buộc phải dùng xe mỗi khi tham dự các cuộc họp hay sự kiện lớn, nhưng đối với việc gặp Lục Tây thì chẳng cần.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN