Chương 32: Xóa đoạn kí ức
– “Đồ biến tháiiiii.”
Người con gái hét lớn, liền vội vàng cúi người nhặt chiếc khăn lên mà che chắn cơ thể. Lâm Quân Hạo sau một hồi ngẩn người, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh mà cuống cuồng chạy đến giúp đỡ, lắp bắp nói:
– “Tôi…tôi không nhìn thấy gì hết cho nên cô yên tâm đi nha.”
Vừa nói, đôi bàn tay Lâm Quân Hạo run rẫy mà cẩn thận quấn chiếc khăn tắm lại. Tuy nhiên, người trước mặt vẫn không hề nguôi giận, liền sau đó vung tay về phía Lâm Quân Hạo nhằm dạy cho anh một bài học, lớn giọng chửi mắng nói:
– “Đồ biến thái, anh chết đi.”
Lâm Quân Hạo nghiến chặt răng, nhắm mắt lại mà giơ hai tay che chắn mặt mình nhằm để phòng thủ. Nào ngờ, sàn nhà trơn trượt khiến người con gái trở nên loạng choạng mà mất đà lao thẳng về phía anh.
Bụp…
Lâm Quân Hạo nhắm nghiền mắt, hai tay không ngừng bóp lên thứ gì đó mềm mại mà lẩm bẩm trong miệng:
– “Cô ta ném quả bóng mềm sao?”
Ngay khi anh mở mắt ra thì phát hiện hai tay mình đang đặt lên cặp gò bồng của người đối diện mà giật mình rút tay ra khỏi, nhoẻn miệng cười trừ nói:
– “Hì hì, xin lỗi vì đã nghĩ ngực của cô là bóng mềm.”
Bốp…
Ui da…
Anh vừa dứt câu liền nhận ngay cú đấm như trời giáng từ phía người con gái. Cô đanh giọng mắng nhiếc:
– “Anh nhìn thấy cơ thể tôi, còn dùng tay nắn bóp ngực của Hà Mộng Điệp này thì đừng hòng sống sót ra khỏi đây. Đi chết đi.”
Ngay khi Hà Mộng Điệp định vung tay, hướng nắm đấm về phía Lâm Quân Hạo liền cảm thấy trở nên mơ màng, sau đó bất tỉnh mà lăn đùng xuống sàn.
Lâm Quân Hạo nhìn người đã xỉu mà thở phào nhẹ nhõm. May cho anh là đã kịp thời sử dụng năng lực hắc lang của mình khiến cô bất tỉnh.
Nhìn người con gái với dáng vẻ trần trụ.i nằm phịch dưới sàn khiến anh cảm thấy có chút tội lỗi mà vội vàng cúi người, bế gọn cô, đặt vào trong chiếc bồn tắm, liền sau đó xóa sạch đoạn kí ức không đáng có khi nãy, thở phào nói:
– “Xem như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cô nhớ rằng bản thân đang thư giãn ngâm mình trong bồn, và Lâm Quân Hạo tôi chưa từng xuất hiện trước mặt cô là được.”
Hàng lông mày đang nhíu lại của Hà Mộng Điệp phút chốc trở nên thư giãn với những lời vừa nói của Lâm Quân Hạo đang không ngừng truyền sâu vào não bộ của cô. Người phía bồn hiện đã bình ổn, liền lập tức, Lâm Quân Hạo vội vàng nhặt chiếc khăn tắm ở dưới sàn mà cẩn thận treo lên móc gọn gàng, sau đó dùng năng lực hắc lang dịch chuyển khỏi nơi này.
Mở mắt ra đã thấy trở về nhà khiến anh thở phào nhẹ nhõm, vuốt nhẹ lên ngực trấn an:
– “Mọi chuyện êm xuôi rồi. Kí ức của cô ấy cũng đã xóa sạch, sau này nếu có gặp mình chắc cũng không nhớ gì đâu.”
Nói đến đây, Lâm Quân Hạo đột nhiên đỏ mặt ngay khi nhớ lại hình ảnh cơ thể ngọc ngà của người con gái phơi bày trước mắt mình. Bất giác, khiến máu từ mũi anh vô thức chảy ra liên tục mà vội vàng đưa tay lau lấy, lắc lắc đầu để lấy lại bình tĩnh nói:
– “Mình cũng nên xóa đi những hình ảnh không mấy tốt đẹp ấy ra khỏi đầu mình.”
Ngay khi anh định thi triển sức mạnh để loại bỏ đoạn kí ức đó ra khỏi đầu mình thì bỗng nhiên đừng lại, lẩm bẩm nói:
– “Nhưng mà…hình ảnh đó cũng không quá tệ. Cơ thể cô ta cũng khá quyến rũ, thôi thì giữ lại mỗi khi mình muốn xem là được.”
Dứt lời, Lâm Quân Hạo khẽ nở một nụ cười tà mị. Dù sao thì, đây cũng là lần đầu anh tận mắt nhìn thấy cơ thể quyến rũ của một cô gái đẹp.