Chương 10: Thợ săn rắn
– “Lục Tây, cậu sắp biến thành rắn có phải không?”
Lục Tây ngay khi nghe những lời này mà trở nên lúng túng vội vàng xoay người kiểm tra thì bỗng nghe giọng cười phá lên của người cạnh đó. Ngay lập tức, sắc mặt anh lập tức sa sầm xuống nhíu mày nhìn Lâm Quân Hạo, lạnh giọng nói:
– “Đừng có lấy chuyện này ra để châm chọc tôi. Nếu như để bất kì ai biết được sự thật tôi chính là xà vương thì cậu biết tay tôi đấy.”
Nghe đến đây, Lâm Quân Hạo khẽ nhướng mày liền sau đó nhếch môi gật đầu, anh trầm giọng đáp:
– “Tôi chẳng qua là muốn thay đổi bầu không khí cho bớt căng thẳng mà thôi.”
Trước khi rời khỏi, Lâm Quân Hạo còn không quên xử lí sạch sẽ đĩa trái cây trên bàn còn không quên đá lông nheo với người đối diện liền sau đó biến mất.
Thoáng chốc cũng đã đến giờ về, Lục Tây khẽ đưa mắt nhìn đồng hồ. Bây giờ cũng đã hơn bảy giờ tối liền lập tức, anh lái xe trở về nhà.
Trên đường trở về Lục gia, anh vô tình nhìn thấy một đám người ở ngay phía trước. Đa số họ là đàn ông hiện đang bao quanh một con rắn với kích cỡ tương đối lớn.
– “Tụi bây cẩn thận kẻo bị nó cắn trúng đấy. Chúng ta nhất định phải lấy da cũng như nọc từ con rắn này. Sau khi thành công, tao sẽ chia hoa hồng cho bọn mày.”
Một gã đàn ông ria mép cao to nhất trong đám thợ săn rắn dõng dạc dặn dò những người xung quanh. Bọn chúng hiện tại không nhận ra rằng đang có một chiếc xe hơi dừng ở cách đó không xa đang dõi theo. Quan sát sự việc sau cửa kính xe, lúc này, hai bàn tay Lục Tây đã siết chặt đến mức nổi cả gân xanh, liền sau đó trút giận lên vô lăng, nghiến răng nhìn về đám người từ xa, lạnh giọng nói:
– “Bọn bây hết chuyện để làm rồi sao?”
Anh vừa dứt lời, cả cơ thể lập tức biến thành hắc xà khủng lồ luồn ra khỏi cửa kính xe mà hướng thẳng về phía đám người phía trước.
Bọn chúng hiện tại vẫn chưa nhận ra sự khác thường sau lưng mình mà không ngừng dùng cây sắt nhắm thẳng vào phần đầu của con rắn dưới đất mà đập mạnh liên tục.
Một trong số đó bất ngờ bị đuôi hắc xà từ phía sau siết chặt cổ mà kêu la ú ớ, hai tay vùng vẫy cầu cứu những người còn lại.
– “Á, hắc xà xuất hiện trong cả thành phố luôn sao?”
Bọn chúng lập tức tản ra mà tìm cách giải cứu đồng bọn của mình. Gã đàn ông ria mép là người bình tĩnh nhất trong đám đông, ông ta nghiêm giọng căn dặn những người xung quanh:
– “Mọi người bình tĩnh đừng manh động. Nghe bảo đây chính là xà vương trong truyền thuyết. Chúng ta phải tìm cách bắt được nó.”
– “Nhưng bằng cách nào. Kích thước của nó to gấp mấy lần chúng ta.”
Một tên khác với vẻ mặt tràn ngập sự sợ hãi mà lắp bắp nói.
Bộp…
Chiếc đuôi rắn to lớn bỗng nhiên quật mạnh về phía đám người săn rắn khiến bọn chúng ai nấy đều nằm ngả ngửa ra đất mà vô thức lê người sợ hãi lùi ra sau.
Hắc xà lập tức há miệng to, lộ ra chiếc lưỡi dài nhọn khiến bọn chúng dường như tá hỏa mà hô hào cầu cứu.
Thoáng chốc, gã đàn ông bị đuôi hắc xà siết chặt cổ khiến hơi thở trở nên dồn dập mà cố vùng vẫy trong sự bất lực. Nhưng càng vùng vẫy thì hô hấp của ông ta càng thêm khó khăn. Chiếc đuôi càng lúc càng siết chặt dần, phát ra âm thanh khiến ai nấy chứng kiến đều phải rùng rợn.
Khoảng chừng vài phút sau, tiếng ú ớ cầu cứu tắt dần. Ngay lập tức, gã đàn ông buông thỏng cơ thể chết một cách tức tởi.
– “Hắn…hắn bị xà vương giết chết rồi.”
Đám người lúc này đã mất bình tĩnh liền lập tức ném bỏ những thứ vũ khí trên tay xuống mà cuống cuồng bỏ chạy chỉ còn lại gã đàn ông ria mép.
Phập…
Nhân lúc hắc xà xao nhãng, ông ta hành động vô cùng dứt khoát mà ném thẳng con dao găm sắc nhọn về phía bụng của hắc xà. Bị đâm bất ngờ, hắc xà lập tức thè lưỡi liền sau đó hất chiếc đuôi to lớn của mình vào thẳng mặt gã đàn ông khiến ông ta ngã sõng soài ra đất. Ngay khi ông ta lồm cồm bò dậy thì trước mắt trở nên vắng lặng. Hắc xà đã biến mất tự lúc nào.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN