Chương 62 Bình tĩnh, kiểu gì chẳng phải ra”.
Nhóm Đào Vĩ lập tức sợ hết hồn, lời nói của Ma Cửu gia chẳng khác nào giao tính mạng của họ cho Diệp Phi Nhiên.
Chỉ cần anh nói một từ không thôi thì với thủ đoạn tàn nhân của Ma Cửu gia, ông ta sẽ không chút do dự mà ném ba bọn họ xuống biển cho cá ăn.
“Anh Diệp, sếp Diệp, xin anh tha cho chúng tôi…”
“Là chúng tôi có mắt không tròng, sau này không dám nữa…”
Ba người cùng nhìn Diệp Phi Nhiên với vẻ van xin rồi liên tục cầu xin.
Ban nãy họ còn mong dựa vào Ma Cửu gia để có cơ hội trở mình, nhưng tất cả mọi hi vọng bây giờ đã như bong bóng xà phòng, vì vậy đành xin Diệp Phi Nhiên tha mạng thôi.
Thấy bộ dạng hèn hạ của họ, Diệp Phi Nhiên tỏ vẻ chán ghét rồi thờ ơ nói: “Thôi biến đi!”
Hôm nay anh đến giúp Hàn Soái, nếu mục đích đã đạt được thì cũng không cần thiết dây dưa với ba con người hèn mọn này làm gì.
Ma Cửu gia nói với ba người kia: “Nghe thấy chưa? Còn không mau biến đi!”
“Cảm ơn thần y Diệp, cảm ơn anh Diệp!”
Cả ba như được đại xá, muốn bò dậy ngay nhưng tiếc là họ đã quỳ quá lâu nên đầu gối đã tê rần, thành ra vùng vẫy mãi mới đứng dậy được.
Ma Cửu gia vung tay, lập tức có mấy người bảo vệ xông vào rồi lôi ba người ra khỏi phòng.
Việc đã xử lý xong, Diệp Phi Nhiên cũng không muốn ở lại đây nữa nên đã rời đi.
Có năm chiếc xe SUV đang đỗ bên ngoài quán.
Chu Lâm Lâm ngồi trong xe nhưng đôi mắt chỉ dán chặt vào cửa quán, sau đó lẩm bẩm: “Tên họ Diệp kia làm gì trong đấy mà giờ vẫn không ra thế chứ?”
Hắc Lang ngậm điếu xì gà, sau khi hút một hơi thì thong thả nói: “Bình tĩnh, kiểu gì chẳng phải ra”.
Đúng là Chu Lâm Lâm đang rất cuống, tới độ muốn nhìn thấy cảnh Diệp Phi Nhiên quỳ xuống trước mặt mình xin tha.
Chuyện xảy ra vào mấy hôm trước là một cú sốc rất lớn với cô ta, cô ta không muốn nhìn thấy người đàn ông bị mình vứt bỏ trở nên xuất sắc như vậy, mà muốn thấy anh bị giẫm đạp để chứng minh rằng sự lựa chọn của mình là đúng.
Vì vậy, cô ta rất mong chờ Diệp Phi Nhiên rời khỏi quán karaoke, sau đó bị anh Lang dạy cho một bài học nhớ đời, tiếp theo sẽ quỳ trước mặt cô ta và Mã Văn Bác cầu xin, dường như chỉ có như vậy mới có thể khiến lòng cô ta thoải mái hơn phần nào.
Đúng lúc này, Mã Văn Bác hào hứng nói: “Anh Lang, nó ra rồi”.
Hàn Soái vội vàng muốn trải qua quãng thời gian riêng tư với Thạch Vũ Đình, Diệp Phi Nhiên một mình rời khỏi quán, vốn Đường Phong và Ma Cửu gia muốn cử lái xe đưa anh về nhưng đã bị anh từ chối.
Anh đi ra đường vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau đó lên xe chuẩn bị ra về.
Nhưng xe vừa lăn bánh thì chợt có tiếng phanh xe chói tai vang lên, liên tiếp có năm chiếc SUV chặn ở phía trước, tài xế taxi vội đạp phanh gấp.
Sau khi xe dừng lại, có mấy chục người cầm dao với ống tuýp nhảy xuống rồi vây quanh chiếc taxi.
Hai tên cồn đồ cầm dao rồi nói vào trong xe: “Thằng kia, mau xuống đây!”
Diệp Phi Nhiên nhìn thấy Mã Văn Bác cùng Chu Lâm Lâm đứng ở cách đó không xa thì lập tức hiểu ra ngay vấn đề, khoé miệng anh nhếch lên một nụ cười lạnh, hai con người này đúng là không biết điều chút nào.
Đường Phong và Ma Cửu gia cung kính đứng trước cửa quán để bày tỏ lòng kính trọng của mình, họ muốn chờ Diệp Phi Nhiên đi rồi thì mới trở vào.
Ma Cửu gia: “Sếp, rốt cuộc cậu Diệp này là người như thế nào?”
Đường Phong: “Đừng hỏi nhiều, chỉ cần nhớ là sau này mà gặp cậu ấy thì phải kính trọng như gặp tôi thôi. Hôm nay, ông phải cảm ơn khi cậu ấy không so đo với ông đấy, không thì dù tôi không giết ông thì bố tôi cũng không tha cho ông đâu”.
Ma Cửu gia căng thẳng: “Tôi biết rồi, sau tôi sẽ chuẩn bị quà mang đến tặng cậu ấy để xin lỗi lần nữa”.
“Ừm, làm vậy là đúng. Nếu ông khiến cậu ấy hài lòng, cậu ấy chỉ cần chỉ dẫn vài điều cho ông là ông đủ dùng cả đời rồi”.
Ma Cửu gia cảm thấy rất tò mò, không biết thần y Diệp này là thần thánh phương nào mà có thể được nhà họ Đường kính trọng đến vậy.
Lúc hai bọn họ đang nói chuyện thì Hắc Lang dẫn người chặn xe của Diệp Phi Nhiên.
Ma Cửu gia biến sắc mặt: “Sếp, hình như có người đang gây chuyện với thần y Diệp”.
Đường Phong giơ tay đập vào gáy Ma Cửu gia: “Còn ngây ra đó làm gì? Không mau dẫn người đến đó thể hiện đi”.
“Vâng ạ”.
Ma Cửu gia đáp lời rồi lập tức gọi vệ sĩ của mình lao đi.
Ông ta biết với bản lĩnh của Diệp Phi Nhiên thì anh thừa sức xử lý đám côn đồ này, vì thế mình cần phải hành động nhanh một chút, không thôi sẽ bỏ lỡ mất cơ hội lấy lòng anh.
Diệp Phi Nhiên xuống xe, sau đó nhìn Hắc Lang rồi thờ ơ nói: “Có chuyện gì?”
Hắc Lang hút một hơi xì gà, sau đó vứt xuống đất giẫm rồi ngẩng lên nói: “Thằng kia, mày có biết đã đắc tội với ai không?”
Diệp Phi Nhiên: “Người mà tôi đắc tội thì nhiều lắm, có gì không?”
Hắc Lang sa sầm mặt rồi hung tợn nói: “Thằng chó, mày cũng ngông đấy! Có biết tao là ai không? Tao là anh Hắc Lang nổi tiếng của khu Đông Thành, mày chán sống rồi à mà dám nói chuyện với tao kiểu đó?”
Chu Lâm Lâm tiến lên nói: “Diệp Phi Nhiên, mau quỳ xuống xin lỗi tôi và anh Mã đi, biết đâu chúng tôi lại tha cho anh lần này”.
Diệp Phi Nhiên cau mày, anh cảm thấy chán ghét cô gái này đến cùng cực, vốn chia tay xong anh không muốn dây dưa gì nữa rồi, nhưng cô ta cứ liên tục gây phiền phức cho anh.
Anh lạnh giọng nói: “Biến!”
“Anh…”
Chu Lâm Lâm đang chờ Diệp Phi Nhiên cúi đầu, ai ngờ lại thất vọng vì anh không hề để cô ta vào mắt, sự khinh thường của anh khiến cô ta càng điên tiết hơn.
“Anh Lang, dạy nó một bài học nhớ đời đi…”
Chu Lâm Lâm điên cuồng nói.
Hắc Lang vẫy tay ra sau: “Lên đê, đánh què hai chân nó cho tao”.
Đám côn đồ kia đã chuẩn bị xong, nghe lệnh xong thì giương nanh múa vuốt lao lên. Nhưng đúng lúc này lại có một tiếng hét lớn vang lên.
“Dừng tay hết lại cho tao, ai dám động vào một sợi lông của cậu Diệp, tao phế nó luôn!”
Cùng với tiếng hét đó, Ma Cửu gia đã dẫn đàn em tới.
Hắc Lang đang rất ngông cuồng nhưng nhìn thấy Ma Cửu gia xong thì run như cầy sấy, sau đó vội vàng nịnh bợ nói: “Cửu gia, sao ông lại đến đây?”
Gã vốn chỉ là mộ tên lưu manh con cỏn, không thể so với địa vị của Ma Cửu gia. Nếu Ma Cửu gia thích thì có thể khiến gã biến mất khỏi đây bất cứ lúc nào.
Cũng chính vì lý do này nên gã mới không dám dẫn người xông vào quán, mà phải chờ bên ngoài.
“Hắc Lang, mày điên mẹ nó rồi à mà dám bất kính với cậu Diệp thế hả?”
Để thể hiện trước mặt Diệp Phi Nhiên, Ma Cửu gia đã giật lấy ống tuýp của Hắc Lang, sau đó đạp vào đầu gã, máu tươi lập tức chảy ra.
Tuy vậy nhưng Hắc Lang cũng không dám có ý chống đối, đến bọn đàn em ở phía sau cũng vô cùng sợ sệt khi nhìn thấy Ma Cửu gia, không đứa nào dám tiến lên ngăn cản.
Ma Cửu gia lạnh giọng quát: “Dám mạo phạm đến cậu Diệp, không mau quỳ xuống xin lỗi ngay!”
“Phập…”
Dưới uy quyền mạnh mẽ của Ma Cửu gia, nhóm đàn em của Hắc Lang đều quỳ hết xuống đất với vẻ thành kính, không ai dám tỏ vẻ bất mãn.
Mã Văn Bác và Chu Lâm Lâm đứng đần mặt ra một chỗ, họ không thể ngờ mình tốn cả mớ tiền thuê Hắc Lang, mà giờ cả bọn lại quỳ trước mặt Diệp Phi Nhiên.
Thấy hai bọn họ vẫn đứng đó, Ma Cửu gia lừ mắt rồi hung hăng nói: “Chúng mày không nghe thấy tao nói gì à? Còn không mau quỳ xuống xin cậu Diệp!”