Chương 234 Thật đáng tiếc, lần sau có cơ hội rồi nói tiếp
- Trang Chủ
- Tuyệt Thế Long Thần - Phí Hầu
- Chương 234 Thật đáng tiếc, lần sau có cơ hội rồi nói tiếp
Vách đá cao hơn chục mét, có đường mòn ở bên trái và bên phải.
Lý Thi Hàm nhỏ giọng hỏi: “Bên trái canh gác chặt chẽ, bên phải lỏng lẻo hơn, nhưng chúng ta phải đi vòng 3km, nên đi như thế nào?”
Dương Phàm cười cười chỉ vào đôi giày dưới chân Lý Thi Hàm nói: “Cô hỏi như vậy có xứng đáng với đôi giày cô đang mang không?”
Lý Thi Hàm tỏ ra bối rối, không biết Dương Phàm có ý gì.
“Metersbonwe*, không đi theo con đường thông thường.” Dương Phàm nói một cách chậm rãi.
*Tập đoàn Metersbonwe, được tiếp thị là Mét / bonwe là công ty may mặc thường phục hàng đầu của Trung Quốc.
Hắn vòng tay qua eo Lý Thi Hàm, nhảy lên, hai người xuất hiện trên vách đá.
Dương Phàm cười nói: “Lần sau cô mặc XTEP*, ta sẽ dẫn ngươi đi trải nghiệm cảm giác bay lượn.”
*Xtep International Holdings Limited là một công ty sản xuất thiết bị thể thao của Trung Quốc có trụ sở tại Vịnh Kowloon, Hồng Kông.
Lý Thi Hàm kinh ngạc hỏi: “Siêu Phàm Cảnh?”
Siêu Phàm Cảnh, đúng như tên gọi, là một cảnh giới vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường.
Dương Phàm cười không nói gì.
Lý Thi Hàn trực tiếp hất bàn tay đang chiếm tiện nghi của hắn, có chút tức giận nói: “Anh có thể bỏ tay ra trước được không?”
“Phía trước có người, cẩn thận một chút.”
Mặc dù có chút tức giận nhưng Lý Thi Hàm vẫn nhắc nhở, dù sao nơi này không phải là nơi an toàn.
Lúc này màn đêm lặng lẽ buông xuống, xung quanh dần dần trở nên tối tăm.
Dương Phàm bị Lý Thi Hàm hất tay ra, trong lòng có chút không vui nên lạnh nhạt nói: “Mau lên, tôi đang vội.”
Lý Thi Hàm cũng muốn nhắc nhở thì đã nghe được tiếng hét lớn ở phía trước: “Ai đó, dám xông vào…”
Hai người kẻ trước người sau, ngồi xếp bằng trong sảnh chính của La Hán Đường, hấp thu chân khí bên trong linh thạch.
Hơn một giờ sau, màu sắc của cái đỉnh đồng chứa đầy linh thạch đã ảm đạm hơn.
Dương Phàm thở ra một hơi, linh khí trong cơ thể trở nên đậm đặc hơn rất nhiều, nhưng lại không đột phá đến Hoá Cảnh.
Dù sao thì những linh thạch màu đen này cũng không thể so sánh với linh thạch màu trắng.
Lý Thi Hàm ở phía sau cảm nhận được một luồng chân khí mạnh mẽ không ngừng tràn vào cơ thể mình, tu vi của cô ta bắt đầu điên cuồng phát triển.
Cảm giác này quả thực không hề dễ chịu, cho đến luồng khí đó biến mất, Lý Thi Hàm vẫn lưu luyến ngồi ở đó.
Dương Phàm nói: “Được rồi, đã đến lúc phải đi.”
Lý Thi Hàm miễn cưỡng đứng dậy: “Vừa rồi khí thế quá mạnh, đáng tiếc có thể khả năng hấp thu của tôi có hạn.”
Dương Phàm trợn mắt nhìn cô ta, tức giận nói: “Cái gì? Cô còn muốn hút khô tôi?”
Luồng khí thế đó là tu vi của Dương Phàm, đương nhiên là rất mạnh mẽ.
Hắn có lòng tốt chia sẻ một ít cho Lý Thi Hàm, nhưng người phụ nữ này lại muốn nhiều hơn.
Lý Thi Hàm nghe Dương Phàm nói vậy, có chút xấu hổ nói: “Tốc độ tăng trưởng này quá biến thái, tôi chỉ lưu luyến cảm giác đó một chút thôi mà.”
Dương Phàm cười nói: “Cô nói xem hai người chúng ta trai đơn gái chiếc ở đây làm chút chuyện gì đó có phải có cảm giác tốt hơn không?”
Đôi môi đỏ gợi cảm của Lý Thi Hàm hơi nhếch lên, cô ta nói đùa: “Thật đáng tiếc, không có cơ hội.”
Còn chưa nói xong, Dương Phàm đã nghe thấy tiếng ồn của máy bay, hai chiếc trực thăng đang bay về phía này.
Hắn thở dài, nói với Lý Thi Hàm: “Thật đáng tiếc, lần sau có cơ hội rồi nói tiếp.”
Lý Thi Hàm tức giận nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.