Chương 217 Rất nhanh đã tới thôn Sơn Tỏa.
- Trang Chủ
- Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị - Trương Phàm (Hỗn thế đan vương)
- Chương 217 Rất nhanh đã tới thôn Sơn Tỏa.
Thiệu Vĩ bọn họ lấy được Huyết Hồng Thảo!
Tuyệt đối là như vậy!
Nếu không thì sao nơi này lại có thể có mùi của Huyết Hồng Thảo.
Sự tức giận của Trương Phàm trong nháy mắt liền tăng lên.
Huyết Hồng Thảo đó nha, đây chính là Huyết Hồng Thảo, trên Địa Cầu rất khó có được!
Nhưng hết lần này tới lần khác cứ bị nẫng tay trên!
Trương Phàm rất tức giận!
Nhưng tức giận thì tức giận, hắn vẫn tỉ mỉ dò xét, hiện tại hắn đã mặc kệ những manh mối và dấu vết khác, mà chỉ để ý tìm kiếm mùi của Huyết Hồng Thảo.
Giống như khi ngửi thấy mùi Tụ Linh Thảo trước đây vậy, Trương Phàm đắm chìm trong luyện đan cả đời ở tu tiên giới nên quá nhạy cảm với mùi của linh tài rồi.
Cho nên hắn cảm thấy nếu nơi này đã lưu lại mùi của Huyết Hồng Thảo thì những nơi khác nhất định cũng sẽ có.
Chỉ không xác định chính là… Thời gian đã qua vài ngày, trên đường di chuyển còn có thể lưu lại loại mùi này hay không?
Dù sao đây cũng là địa điểm xảy ra chuyện, xe cộ từng dừng lại ở chỗ này, cho nên mùi mới lưu lại đến bây giờ.
Nhưng nếu chỉ đi ngang qua…
Vậy thì khó nói lắm.
Cho dù mùi có lưu lại thì thời gian dài cũng đã biến mất từ lâu rồi.
Nhưng dù sao cũng phải thử một chút!
Trương Phàm cẩn thận dò xét một hồi, cuối cùng xác định được, đối phương không đi đường cũ trở về mà đi vào trong núi!
“Cục trưởng Bành, đã điều tra trong núi chưa?” Trương Phàm hỏi.
“Điều tra rồi! Phía trước khoảng bảy dặm có một sơn thôn, con đường này đi qua sơn thôn đó!” Bành Giang Hoa nói.
“Không còn đường nào khác sao?” Trương Phàm hỏi.
“Không!” Bành Giang Hoa lắc đầu.
“Đối phương đi vào trong núi rồi!” Trương Phàm nói chắc chắn.
“Tôi cũng đã đoán đến khả năng này, cho dù đối phương có xóa sạch dấu vết! Nhưng mấu chốt là không phát hiện ra phương tiện, sơn thôn bên kia cũng không ai nhìn thấy có xe đi qua! Phải biết rằng, ở sơn thôn như vậy mà có xe đi qua, còn không chỉ có một chiếc thì sơn thôn bên kia không thể nào không biết được! Dù sao ở đây cũng quá ít xe!” Bành Giang Hoa nói.
Bành Giang Hoa cũng rất buồn bực, ông rất muốn trực tiếp phá án để có được thiện cảm của Trương Phàm.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại không phát hiện ra gì, đối phương thật sự quá giảo hoạt, ngay cả dấu vết cũng đều xóa sạch sẽ.
“Người chúng ta đối mặt không phải là người bình thường!” Trương Phàm cảm thán một tiếng, cũng không lên xe mà trực tiếp đi vào trong núi.
Bành Giang Hoa là một người chuyên nghiệp, nếu bên kia ông không có phát hiện gì thì đại biểu cho việc dựa theo thủ đoạn thông thường muốn tìm được cái gì sẽ rất khó rất khó, thậm chí có thể nói không có khả năng lắm.
Cho nên hiện tại hắn nhất định phải nắm chặt lấy mùi của Huyết Hồng Thảo, đây là điểm đột phá duy nhất lúc này.
Nhìn Trương Phàm đi bộ về hướng núi, Bành Giang Hoa há miệng, cuối cùng không nói gì, phất phất tay dẫn người đi theo.
Mặc kệ kết quả như thế nào, ông cũng đã suy tính rồi, phải phụng sự Trương Phàm thật tốt.
Trương Phàm đi được mấy trăm mét thì không thể không dừng lại.
Mới đầu còn có một ít mùi Huyết Hồng Thảo nhàn nhạt.
Nhưng bây giờ đã không còn bất kỳ mùi Huyết Hồng Thảo nào nữa.
Trương Phàm hít sâu một hơi rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đường chỉ có một, hai bên đều là núi, căn bản không có đường đi, cho nên hắn chỉ có thể hy vọng đối phương sẽ dừng lại ở một địa điểm nào đó phía trước.
Chỉ cần dừng lại thì sẽ có thể tìm được mùi của Huyết Hồng Thảo.
Rất nhanh đã tới thôn Sơn Tỏa.
Thôn Sơn Tỏa không lớn, không đến trăm hộ gia đình.
Căn cứ theo lời nói của Bành Giang Hoa dọc đường đi, sơn thôn này chủ yếu dựa vào việc trồng thảo dược để sống sót, trên đỉnh núi gần đó đều là vườn trồng trọt mà người của thôn Sơn Tỏa nhận thầu.
Gần núi làm ăn nhờ núi!
Được thể hiện rất rõ ràng ở thôn Sơn Tỏa bên này.
Lúc Trương Phàm vào thôn Sơn Tỏa thì trời đã sắp tối.
Ánh đèn toàn bộ sơn thôn lấp lánh, phong cảnh đúng là rất đẹp, khiến cho người ta có một loại cảm giác yên tĩnh xa xưa.