Chương 49: Hạ Linh biến mất
Hạ Linh đã nghỉ học suốt 2 bữa liền, do tâm tình cô không tốt nên bệnh không khỏi.
Thuận An hôm nay vừa đến thăm cô vừa đến vì vụ việc của Hoài Thanh.
Bên phía phòng làm việc của Thuận An đang theo dõi Hoài Thanh, phát hiện gần đây cô ta thường gặp Thanh Nga. Thật ra nếu có trong tay mấy tình hình cùng đoạn ghi âm kia, chắc chắn Thuận An đã sớm làm sáng tỏ. Chỉ là Huyền Anh đã giao toàn bộ cho phía cảnh sát, biết rằng cảnh sát rồi cũng sẽ điều tra ra, chỉ là mất nhiều thời gian vì quy tắc trong ngành.
Hạ Linh khi nghe Thuận An nói về Hoài Thanh thường xuyên gặp Thanh Nga, cô cũng không có gì ngạc nhiên khi nghe thông tin này, bởi vì lúc đó cô ta đã tự thừa nhận rồi.
Chẳng biết cô đã làm gì mà khiến cô ta ghét đến thế?
Nếu là vì Minh Hoàng thì những việc làm cô ta đối với cô thật vô nghĩa, bởi vì anh không coi trọng cô đến vậy.
Hôm qua Minh Hoàng lại đến nhung cô từ chối gặp mặt, anh nhắn tin cô vẫn chưa đáp lời.
Có lẽ Hạ Linh cần thời gian suy nghĩ kĩ lại tất cả mọi sự việc.
…
Sau hơn 2 ngày suy nghĩ kĩ lưỡng, Hạ Linh hạ quyết tâm đến gặp Minh Hoàng một lần nữa, có lẽ mọi chuyện nên trực tiếp giải quyết.
Hạ Linh mở điện thoại gọi cho Minh Hoàng. Thế nhưng chuyện kịp gọi đi thì anh đã gọi đến, cô cũng tiện thể nhận cuộc gọi. Giọng Minh Hoàng có chút hấp tấp nói.
– Hạ Linh, cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi.
Hạ Linh giọng khàn khàn đáp lại.
– Cậu có chuyện gì cần nói với tôi sao?
Hạ Linh vừa dứt lời, Minh Hoàng liền hạ giọng nói.
– Đúng vậy, tôi có rất nhiều chuyện muốn giải thích với cậu.
Hạ Linh nghe thế chỉ ừ một tiếng, sau đó nghĩ một lát rồi mới nói.
– Vậy gặp nhau đi, tối nay tôi rảnh, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.
Minh Hoàng nghe cô đồng ý gặp mặt liền vui mừng đáp lại.
– Được, để tôi đến nhà cậu.
Hạ Linh không đồng ý liền nói.
– Không cần, chúng ta gặp ở quán trà gần trường đi.
Minh Hoàng cũng không có ý kiến liền đồng ý lời đề nghị của cô.
…
Đến tối
Hạ Linh mặc chiếc áo phông cùng quần ống rộng, cầm thêm chiếc điện thoại đi đến điểm hẹn.
Hạ Linh lái xe tới nơi thì Minh Hoàng vẫn chưa tới, cô ngồi đợi một lát.
Minh Hoàng phía bên này đang phải chật vật với Uyển Như.
cô ta cứ như ma ám lấy Minh Hoàng không dứt, cuối cùng anh không chịu nổi liền nói thẳng.
– Tôi thật sự không thích cô, cô có thể nào đừng như thế nữa không?
Uyển Như nghe thế liền khựng lại, tuy mặt cô ta dày thiệt nhưng vẫn có tự ái, bị từ chối thẳng thừng như thế không cam lòng nói.
– Tôi có điểm gì khiến cậu không thích chứ?
Mình Hoàng nhìn Uyển Như vẫn cố chấp liền nói.
– Cô rất tốt, nhưng tôi đã có người mà mình thích.
Nghe vậy Uyển Như càng không vui, giọng điệu chanh chua lên tiếng.
– Cậu thích ai? Cô ta mặt đẹp hơn tôi hay dáng người đẹp hơn?
Minh Hoàng đến chịu với người này không thèm đáp mà cất bước đi.
Thế nhưng Uyển Như đâu có dễ dàng để anh đi liền kéo tay anh lại, sau đó nghi ngờ nói.
– Không lẽ người cậu thích là Hạ Linh?
Minh Hoàng bất ngờ khi bị cô ta nói trúng, nhưng anh cũng không định giấu giếm liền đáp.
– Đúng vậy, người tôi thích là Hạ Linh. Thế nên từ nay cô đừng làm phiền tôi nữa. Nếu hành động của tôi khiến cô hiểu lầm thì tôi thành thật xin lỗi. Hơn nữa hôm nay cũng muốn nói rõ, tôi đối tốt với cô, đỡ cho cô một gậy, còn chịu ở lại chăm sóc cô lúc bị tai nạn không phải vì tôi thích cô, mà là cô là người lúc nhỏ từng cứu tôi trong vụ bắt cóc, tôi là muốn trả ơn cô.
Uyển Như nghe xong mà ngớ người luôn, thắc mắc lên tiếng.
– Tôi lúc nhỏ từng cứu cậu sao?
Minh Hoàng nghe Uyển Như hỏi thế liền khó hiểu đáp.
– Đúng vậy, lúc nhỏ tôi và cô trùng hợp bị bọn buôn người bắt cóc, để thoát khỏi bọn chúng, cả hai đã chạy trốn, không may rớt xuống một hồ nước sâu, là cô đã cứu tôi.
Uyển Như đã hiểu một chút, thế nhưng cô ta đâu có bị bắt cóc lần nào, cũng chưa từng cứu ai.
– Từ nhỏ tới lớn tôi chưa hề bị bắt cóc, hơn nữa tôi không hề biết bơi thì cứu cậu bằng cách nào.
Uyển Như thẳng thắn nói ra không giống như nói dối, mà nói dối chuyện này cũng chẳng có ích lợi gì.
Minh Hoàng bắt đầu hoang mang hỏi tiếp.
– Thế tại sao cô lại có chiếc vòng tay kia?
Uyển Như nghe thế liền nhớ đến chiếc vòng tay Minh Hoàng từng hỏi mình trước đó. Nếu nhớ không lầm thì Uyển Như lấy nó từ Thuận An lúc còn nhỏ.
– Cái đó lúc còn nhỏ là tôi lấy từ Thuận An, anh ấy là anh trai tôi. Nhưng hôm trước anh ấy phát hiện tôi lấy nó nên liền lấy lại rồi.
Minh Hoàng ngớ người luôn, vậy ra anh đã nhận lầm người, nhưng chiếc vòng kia không sai, sao nó lại thuộc về Thuận An. Người cứu anh lúc nhỏ là một cô gái mà.
Thấy Minh Hoàng cứ đắn đo suy nghĩ mà không nói gì. Uyển Như liền lên tiếng.
– Thế là cậu nhận nhầm tôi là người đã cứu cậu lúc nhỏ nên mới đối tốt với tôi sao? Cậu thật sự không thích tôi một chút nào sao?
Minh Hoàng thoát khỏi những suy nghĩ nghe thấy mấy câu hỏi kia của Uyển Như liền đáp lại.
– Có lẽ tôi thật sự đã hiểu lầm chuyện chiếc lắc tay. Thế nhưng tôi thất sự không thích cô, tôi đã thích Hạ Linh rồi.
Uyển Như nghe như thế lòng buồn rười rượi, đây là lần đầu tiên Minh Hoàng thấy cô gái nhí nhố này buồn đến vậy.
Đang định hỏi Uyển Như về người anh trai của cô ta thì đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, là Hạ Linh gọi tới.
Minh Hoàng bây giờ mới phát giác mình lại muộn giờ hẹn, vội vàng nghe máy.
Thế nhưng vừa nghe máy, Hạ Linh chỉ nói một câu rồi cúp luôn.
– Nếu cậu đã không định đến gặp thì còn đồng ý hẹn làm gì? Cậu rất thích để tôi chờ cậu sao?
Nói xong cô liền cúp máy, Minh Hoàng chưa nói được gì lại bị hiểu lầm, có lẽ lại khiến cô tức giận rồi.
Minh Hoàng không còn thời gian liền nói với Uyển Như.
– Để tôi gọi cho cô một chiếc taxi, giờ thì tôi có việc gấp phải đi rồi.
Uyển Như nghe thế cũng không ngăn cản.
Minh Hoàng gọi taxi xong liền lấy xe chuẩn bị rời đi, thế nhưng thật không may cho anh, lốp xe lại bị hư.
Đúng lúc này, taxi anh gọi cũng đã đến, Uyển Như thấy thế liền nói với anh.
– Hay cậu đi cùng tôi lên taxi đi, kêu taxi chở cậu đến nơi trước, rồi chở tôi về nhà sau.
Minh Hoàng suy nghĩ một lát rồi cũng đồng ý.
Cả hai ngồi taxi đến quán trà gần trường anh.
Tới nơi Minh Hoàng vội vàng đi vào, tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, có lẽ là vì tức giận nên bỏ về rồi.
Thế nhưng anh vẫn có chút không an tâm liền đến hỏi mấy người phục vụ, đưa hình của cô cho họ nhìn.
Bỗng một cô phục vụ lên tiếng.
– Chị khách này ngồi ở kia, vừa rồi hình như vào nhà vệ sinh. Mà nhắc mới nhớ cô ấy vào nhà vệ sinh khá lâu rồi, sao vẫn chưa ra?
Cô phục vụ vừa nói vừa chỉ về chiếc bàn gần đó, trên bàn vẫn còn áo khoác và điện thoại của cô.
Minh Hoàng có chút lo lắng liền nhờ người phục vụ ấy vào nhà vệ sinh nữ xem thử.
Một lúc sau cô phục vụ đi ra và nói.
– Không có trong đó ạ.
Nội tâm anh bắt đầu bồn chồn, cô phục kia cũng lo lắng khi khách hàng của mình đột nhiên biến mất.
Minh Hoàng suy nghĩ một lát rồi nói với phục vụ.
– Cô có thể nói với quản lý cho người tìm cô ấy trong quán được chứ?
Cô phục vụ nghe thế liền nhanh chóng đáp ứng.
Quán trà này không lớn cũng không nhỏ, có có 3 tầng, mỗi tầng lại có nhiều chỗ để chill, thế nên một mình anh đi tìm thì không có hiệu quả.
Bỗng lúc này một nam nhân viên thấy mọi người đang tìm kiếm cô gái trong hình, cậu ta vừa mới gặp cô ấy ở ngay ngoài kia, thế nên anh ta liền nói.
– Tôi vừa thấy cô ấy nói chuyện với 2 người đàn ông ngay ngoài hành lang bên kia.
Minh Hoàng nghe thấy như thế liền cùng nam phục vụ đến chỗ cậu ta nói, thế nhưng hàng lang vô cùng yên ắng, không một bóng người.
Nam phục vụ cũng bất ngờ vô cùng, bởi vì mới lúc nãy anh còn thấy, cảm thấy hai người đàn ông cùng cô gái nói chuyên nhưng cô gái có phản ứng hơi lạ. Chỉ là đứng xa quá không nghe được họ nói gì, đang định qua xem có vấn đề gì không, nhưng chưa kịp đi qua thì bị quản đi gọi đi, nên cũng không để ý nhiều nữa. Vậy mà quay qua quay lại đã không còn ai, anh ta sợ Minh Hoàng không tin còn vội vàng nói.
– Rõ ràng mới thấy người ở đây mà, đi đâu được cơ chứ.
Nói xong anh chàng dáo dác nhìn xung quanh.