Chương 41: Minh Hoàng ra tay
Cô ta thấy Hạ Linh đi cùng Minh Hoàng liền ganh ghét, nhưng bên ngoài vẫn giả bộ thánh thiện chào hỏi.
– Chào buổi sáng, Hạ Linh ổn chứ?
Đột nhiên nghe cô ta hỏi thăm khiến cô nghi ngờ, dù nhìn mặt Thanh Nga chỉ muốn tát mấy cái nhưng cô vẫn nhịn lại, lạnh nhạt đáp lời.
– Tôi thì có vấn đề gì?
Thanh Nga nghe như thế thì không hài lòng, cô ta lên tiếng.
– Tôi cũng chỉ lo lắng cho cậu, cũng may hôm trước không sao. Nhưng khuyên cậu đừng nên giao du với mấy người như thế nữa, rất nguy hiểm.
Lúc này lớp đã đến gần hết, Huyền Anh cũng đã đi học lại, cả trường cũng nghe sơ qua vụ của Hạ Linh nhưng không được chi tiết. Giờ đây Thanh Nga lại nhắc đến khiến mọi người vô cùng tò mò và hóng hớt.
Hạ Linh biết cô ta cố tình, nhưng vẫn không nhịn được cơn tức liền lên tiếng.
– Tôi chẳng quen mấy người đó, cậu mới là người cần chú ý, biết đâu lại tự cắn xé lẫn nhau.
Thanh Nga nghe thế thì tức giận không thôi, nếu không phải hôm đó Hạ Linh may mắn trốn thoát, đám người họ cũng không bị tóm.
Cũng may lúc đó Thanh Nga nhanh trí, thấy bảo vệ đến liền giả bộ sợ hãi chạy ra ngoài. Thế nên chỉ có hai tên kia bị bắt và Thanh Nga hiển nhiên lại trở thành nhân chứng vô tội.
Có điều hai tên kia cũng không dễ đối phó, may là ban đầu cô ta đã có chuẩn bị, lỡ như không may bị bắt liền đổ tội lên người Hạ Linh, nói Hạ Linh quen biết tên đầu xanh và đây chỉ là mâu thuẫn nhỏ chứ không phải quấy rối. Đến lúc đó cả hai người tội cũng không có gì nặng sẽ được thả sớm thôi, bọn chúng cũng liền đồng ý và m9ij thứ đang theo hướng cô ta tính toán, cảnh sát cũng không nghi ngờ gì.
Có điều lời khai của Hạ Linh không hề nhắc tới Thanh Nga, khiến cô ta có chút bất ngờ và bực bội. Bởi vì chỉ cần Hạ Linh cố tình nói là do Thanh Nga làm, vậy cô ta càng có thể nói Hạ Linh cố tình bôi xấu cô ta, dù sao hình tượng cô ta trước giờ luôn tốt đẹp, còn Hạ Linh vừa rồi lại vừa xảy ra drama với Huyền Anh. Thế nên chắc chắn mọi người sẽ tin Thanh Nga mà mắng chửi Hạ Linh, họ cũng sẽ càng tin vào lời hai của hai tên côn đồ kia, thanh danh của Hạ Linh chắc chắn sẽ xấu hơn.
Vậy mà kế hoạch lại một lần nữa bị phá hủy, mặc dù nó không ảnh hưởng xấu gì tới Thanh Nga, nhưng cô ta vẫn không cam lòng.
Trở lại với thực tại, Thanh Nga không chịu thua, cô ta cố tình khiêu khích.
– Cậu không cần phải chối, tuy xảy ra chuyện này có chút mất mặt, nhưng tên kia cũng nói cậu là bạn gái của hắn nên cả hai mới xảy ra mâu thuẫn. Cậu cũng không thể sợ bị mất mặt mà vu cáo cho người khác tội quấy rối chứ.
Lời nói của Thanh Nga không lớn không nhỏ, đủ cho tất cả mọi người cùng nghe, đám người bắt đầu bàn tán, sau đó nhìn về Hạ Linh đánh giá.
Bị Thanh Nga trắng trợn hất nước bẩn lên người, Hạ Linh cũng không thể bình tĩnh đang định tiến lên đáp lại.
Đúng lúc này một bàn tay nắm lấy tay cô kéo lại, sau đó thay cô đáp trả.
– Cậu có bằng chứng Hạ Linh là bạn gái của tên kia sao?
Thanh Nga nghe thế bất giác cứng họng, đúng vậy cô ta làm gì có bằng chứng, hơn nữa lời bịa đặt thì lấy gì mà làm chứng.
Cả lớp lúc này cũng hiểu ý Minh Hoàng, tất cả nhìn về hướng Thanh Nga đợi cô ta đưa bằng chứng, cuối cùng chỉ nhận được gương mặt cứng nhắc của cô ta.
Minh Hoàng lại tiếp tục nói.
– Mọi chuyện cảnh sát sẽ điều tra, cậu không có bằng chứng thì đừng vu không cho người khác, Hạ Linh là người bị hại, cậu ấy không đáng bị nhận mấy lời bàn tán nhảm nhí từ mấy lời vô căn cứ của cậu.
Lời này đồng thời đang ngầm cảnh cáo những người nghe lời từ một phía, sau đó quay ra bàn tán, làm tổn thương người vô tội.
Mọi người bị Minh Hoàng cảnh cáo liền chột giả im bặt không dám nói gì lung tung, ngay cả Thanh Nga cũng xanh mặt không giải thích được gì.
Minh Hoàng không nói thêm, chỉ kéo Hạ Linh về chỗ ngồi, chuẩn bị cho tiết học đầu tiên.
Mọi người sau đó cũng giải tán, ai về chỗ đấy. Thanh Nga ôm một cục tức cũng phải hậm hực về chỗ ngồi.
Huyền Anh nãy giờ vẫn im lặng, cô ấy nhìn Hạ Linh mà suy nghĩ, bỗng Hạ Linh quay lại, thấy Huyền Anh nhìn mình thì có hơi bất ngờ.
Huyền Anh bị phát hiện liền nhanh chóng quay đi.
Kết thúc buổi học, Hạ Linh có liếc qua chỗ Huyền Anh, cô rất muốn nói chuyện cùng cô ấy, nhưng lại không có can đảm cũng như có chút ấm ức tức giận tại sao cô ấy lại không tin mình. Cuối cùng vẫn là im lặng ra về cùng Minh Hoàng.
…
Minh Hoàng đưa Hạ Linh về tới nhà thì cũng nhanh chóng về nhà mình.
Vừa tới cửa nhà đã loáng thấy bóng dáng ai đó đang ở ngay cổng.
Minh Hoàng tiến tới mở cổng thì phát hiện là Uyển Như.
Chị ta vừa thấy anh đã về liền vui vẻ lên tiếng.
– Cậu về rồi, sao nay về muộn thế?
Minh Hoàng ừ một tiếng sau đó đi vào nhà, Uyển Như cũng nhanh chân theo vào.
Anh cất xe xong quay ra thấy Uyển Như thì lên tiếng.
– Có chuyện gì thế?
Uyển Như nghe anh lên tiếng liền giơ giỏ trái cây trong tay, tươi cười đáp lời.
– Đến thăm cậu, đáng nhẽ đến từ mấy hôm trước, nhưng cậu không có ở nhà, may là hôm nay đợi được cậu. Vết thương của cậu không sao chứ?
Minh Hoàng đã hiểu mục đích của Uyển Như, dù biết là chị ta có ý tốt, nhưng anh vẫn cảm thấy không tự nhiên, hờ hững đáp.
– Cám ơn, tôi không sao rồi.
Uyển Như nghe thế thì gật đầu nói tiếp.
– Sao cậu vẫn lạnh nhạt với tôi thế?
Minh Hoàng nhíu mày nhìn Uyển Như, bà chị này lại bắt đầu chạm dây gì không biết.
Uyển Như thấy anh nhìn mình như thế liền không vui nói tiếp.
– Mặc dù tôi rất thích mấy người lạnh lùng, nhưng đối với người mình thích mà cậu vẫn lạnh nhạt như thế thì không tốt chút nào.
Câu nói của Uyển Như có gì đó không đúng, Minh Hoàng không vui đáp lại.
– Có phải chị hiểu lầm cái gì đó không? Chuyện tôi cứu chị là chuyện rất bình thường, chị từng giúp tôi, giờ thì tôi giúp lại, không hề liên quan tới việc có thích chị hay không.
Uyển Như nghe thế như thể vừa bị tạt gáo nước lạnh, mặt mày nhăn nhó không vui, cảm thấy anh chàng này vậy mà lại thẳng thắn nói không thích, giúp đỡ là chuyện đương nhiên. Uyển Như thầm nghĩ “Ủa rồi có thật bất cứ ai anh cũng đỡ không? Nếu là một người đàn ông anh cũng sẽ làm vậy sao, có chút kì lạ, rồi cái gì mà mình từng giúp, bây giờ cậu ta giúp lại, mình trước kia có từng giúp cậu ta việc gì à?”
Trong đầu Uyển Như nảy ra một đống dấu chấm hỏi, nhưng khó qua bỏ qua, vào lại vấn đề chính.
– Cậu cũng đừng phũ phàng quá chứ, dù sao vẫn là cậu cứu tôi, tôi phải trả ơn cậu.
Minh Hoàng thật đau đầu vì sự cố chấp của Uyển Như, anh đành bất lực để chị ta muốn làm gì thì làm.
Minh Hoàng vào nhà và Uyển Như chắc chắn là đi theo.
Anh mệt mỏi mặc kệ chị ta, bản thân mình lên phòng tắm rửa thay đồ.
Lúc đi xuống nghe thấy trong bếp phát ra tiếng động, anh liền hiếu kì đi xem thử.
Vừa mới bước vào thì thấy nghe tiếng hét của Uyển Như, sau đó là bóng dáng chị ta bay thẳng ra chỗ anh với bộ dáng hốt hoảng.
Minh Hoàng biết có chuyện không hay liền chạy vào bếp xem thử, thấy chảo thịt khét đen, bếp phực lửa còn đang cháy, anh vội vàng tắt bếp, lấy bình chữa cháy xịt vào, may mà không sao.
Lúc này anh mới nhìn lại đám tang hoang ở bếp, cơn tức giận bùng lên.
Minh Hoàng trừng mắt nhìn Uyển Như thấp giọng nói.
– Cô làm cái gì thế?
Uyển Như dùng ánh mắt đáng thương xin tha tội, sau đó ngập ngừng đáp.
– Xin lỗi. Tôi…tôi chỉ là muốn nấu gì đó cho cậu, nhưng ai biết nó thành ra thế chứ.
Minh Hoàng không hề mềm lòng trước ánh mắt đáng thương kia, thế nhưng anh dịu đi cơn tức giận, lạnh lùng nói.
– Được rồi, chị về đi. Chị không cần làm bất cứ thứ gì để cảm ơn tôi cả, tôi nhận tấm lòng là được rồi.
Uyển Như nghe thế định giải thích thêm nhưng lại bị ánh mắt lạnh băng kia của anh làm câm nín, mặt không mấy vui vẻ đứng yên.
Minh Hoàng thấy Uyển Như vẫn không chịu về, lại thấy quần áo chị ta dính đầy đồ ăn có chút đáng thương, liền thở dài một hơi rồi nói.
– Chị vào nhà vệ sinh sửa lại quần áo, rồi ra tôi chở về.
Uyển Như nghe thế liền mừng rỡ, nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh, sau đó chạy ra cầm túi xách kiếm nhà vệ sinh sửa lại quần áo.
Tìm một hồi cũng thấy nhà vệ sinh, Uyển Như đi vào sửa soạn lại một chút, sau đó nhanh chóng đi ra.
Rời khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên đi ngang qua một căn phòng hé cửa, Uyển Như nhìn vào đoán là phòng của Minh Hoàng.
Bỗng chốc cảm thấy có hơi tò mò, Uyển như đánh liều đi vào xem thử.
Cách bày trí phòng đơn giản, tông màu lạnh là chủ yếu, giống hệt tính cách của chủ nhân nó.
Lúc chị ta đi đến một cái bàn, thấy trên đó có một cái móc khóa hình con gấu màu xanh đội mũ trắng có chút kì lạ, cảm thấy một người lạnh lùng như Minh Hoàng thế mà lại có móc khóa hình gấu đáng yêu thế này thì lấy làm lạ.
Uyển Như thích thú cầm móc khóa nhìn qua nhìn lại, lại nhìn trúng bức hình đặt gần đó, là hình một cậu bé, đoán chừng chính là Minh Hoàng lúc nhỏ.
Đang định cầm lên xem thì bị giọng nói ở phía sau làm giật mình.
– Sao chị lại vào phòng tôi?
Uyển Như lúc túng giét đại móc khóa vào túi xách, thấy tâm trạng của Minh Hoàng không tốt, Uyển Như vội vàng cười nói.
– Cửa không khóa nên tôi có chút tò mò.
Lông mày anh lại càng nhíu chặt không vui. Uyển Như thấy thế vội lảng tránh qua chuyện khác.
– Không phải cậu nói sẽ chở tôi về sao? Đúng lúc tôi cũng có chuyện gấp, mình đi thôi.
Nói xong vội vàng đi ra cửa, Minh Hoàng cũng không chấp nữa, liền đi lấy xe chở chị ta về.