Chương 33: Kịch tính
Địa điểm gặp mặt ở quán cà phê Hạ, thời gian 19h30.
Gửi tin nhắn đi, rất nhanh bên kia đã xem được. Hạ Linh hài lòng bỏ điện thoại xuống, sau đó vào phòng chuẩn bị thay đồ, sang nhà Huyền Anh.
Thật may Huyền Anh có ở nhà, Hạ Linh vui vẻ gọi cô ấy ra nói chuyện.
– Cậu tìm mình có việc gì?
Thấy biểu hiện Huyền Anh có hơi lạ, hình như rất lạnh nhạt. Không lẽ cô ấy đang giận cô, nhưng cô đâu có làm gì, hơn nữa 4, 5 ngày nay còn không gặp nhau mà.
Hạ Linh không nghĩ mình đã làm gì khiến Huyền Anh giận liền bỏ qua, nghĩ thầm có lẽ cô ấy tâm trạng không tốt, hay là mấy ngày nay về quê có chuyện gì không vui rồi.
Nghĩ vậy Hạ Linh quan tâm hỏi.
– Cậu đang có chuyện gì không vui à?
Huyền Anh nhìn cô trong giây lát rồi bình thản đáp lời.
– Không có gì, hơi mệt xíu thôi. Cậu có chuyện gì thì nói đi.
Hạ Linh nghe thế cũng không hỏi thêm mà trực tiếp vào mục đích chính ngày hôm nay.
– Cậu đi với mình đến chỗ này, mình có bất ngờ dành cho cậu.
Nói xong không để Huyền Anh phản bác, cô vội vàng kéo cậu ấy lên taxi.
Huyền Anh nhìn Hạ Linh cứ thần bí thì khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý đi theo.
Tới quán cà phê Hạ
Hạ Linh nhìn lướt qua liền thấy Hoài Thanh đã đến.
Cô đắc ý kéo Huyền Anh đến chỗ đó, vừa thấy cả hai xuất hiện Hoài Thanh liền có chút bất ngờ, sau đó bình tĩnh trở lại lên tiếng.
– Hai người là ai? Bàn này tôi đang đợi bạn, hai người có thể sang bàn khác.
Hạ Linh nhìn cô ta bình tĩnh liền nói.
– Tôi chính là người đã hẹn cô.
Hoài Thanh có chút mất bình tĩnh nói lớn tiếng.
– Không đúng, người hẹn tôi là Lý Lan, liên quan gì tới cô.
Hạ Linh nhìn cô ta nhẹ nhàng đáp lời.
– Đúng là tôi không phải là Lý Lan, nhưng người hẹn gặp cô, xác thực là tôi.
Hoài Tahnh bức xúc lên tiếng.
– Cô lừa tôi.
Hạ Linh nhẹ nhàng tiếp tục nói.
– Không hẳn là lừa, thực ra tôi đã gặp Lý Lan, cô ta là được cô thuê để đánh lạc hướng tôi ngày hôm đó. Còn người phá hoại chiếc váy của Huyền Anh chính là cô đúng chứ?
Hoài Thanh có chút bối rối, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến cái gì đó mà bình tĩnh lại đáp.
– Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì cả.
Hạ Linh nhìn cô gái trước mắt thầm cảm thán, cô ta cũng thật cứng miệng và bình tĩnh, đến nước này vẫn còn chối. Nhưng không sai, cô có cách khiến cô ta phải thừa nhận.
Hạ Linh lấy điện thoại, mở album ảnh ra cho cô ta coi, những tấm ảnh chụp lại đoạn đối thoại của cô ta và cô khi giả dạng Lý Lan.
Trong đấy có đoạn cô ta thừa nhận, hơn hết còn bị cô uy hiếp đưa tiền.
Lần này hết đường chối cãi, cô ta không nói được gì, cứ thế tức tối nhìn Hạ Linh.
Huyền Anh bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng nghe cô và Hoài Thanh nói chuyện.
Hạ Linh thấy Huyền Anh vẫn im lặng liền quay qua nói.
– Đây là bất ngờ dành cho cậu, đáng nhẽ mình muốn nói kế hoạch này vơi cậu sớm hơn, nhưng cậu lại về quê. Cũng may hôm nay đưa được cậu đến đây. Giờ mọi chuyện sáng tỏ rồi, chuyện này đưa đến ban tỏ chức, cô ta sẽ bị tước quyền, cậu xứng đáng có được chiến thắng.
Huyền Anh nhìn Hạ Linh với ánh mắt rất lạ, cô đang rất vui nên vẫn không nhìn ra có gì khác thường, đến lúc có tiếng vỗ tay vang lên, sau đó một người xuất hiện cùng giọng nói.
– Hạ Linh cậu diễn hay lắm.
Là Thanh Nga, sao cô ta lại ở đây, cùng lúc này Huyền Anh cũng hất cánh tay Hạ Linh đang khoác ra, đứng cách xa cô với anh mắt lạnh nhạt.
Hạ Linh vẫn chẳng hiểu gì, Thanh Nga quay qua Huyền Anh, giễu cợt lên tiếng.
– Bị bạn thân đâm sau lưng cảm giác thế nào?, Đau chứ?
Huyền Anh liếc mắt nhìn Thanh Nga một cách lạnh nhạt không đáp lời.
Còn Hạ Linh vẫn không hiểu gì, vội vàng lên tiếng.
– Thanh Nga, cậu nói vậy là có ý gì?
Thanh Nga nhìn Hạ Linh cười cợt nói.
– Vẫn còn giả bộ ngây thơ sao? Không phải chính cô cùng với người cô vừa vạch tội đây là cùng một giuộc à.
Hạ Linh rốt cuộc cũng hiểu ý của Thanh Nga. Cô vội vàng quay qua nhìn Huyền Anh, thái độ của cô ấy đối với cô đã thay đổi, không lẽ Huyền Anh cũng cho là như thế.
Hạ Linh đột nhiên bị lật ngược tình thế, không biết phải làm gì, sợ Huyền Anh hiểu lầm liền vội giải thích.
– Huyền Anh, cậu tin mình mà đúng không? Mình không có như lời Thanh Nga nói, mình không hề quen biết Hoài Thanh trước đó, không tin cậu hỏi cô ta đi.
Vừa nói cô vừa chỉ vào Hoài Thanh, cô ta nãy giờ cũng ngơ luôn rồi, đến khi bị nhắc đến mới bừng tỉnh.
Hoài Thanh nhìn quay Thanh Nga, Huyền Anh rồi đến Hạ Linh, sau đó bắt đầu nói.
– Hạ Linh, tôi xin lỗi, đến nước này không thể giả bộ nữa rồi.
Huyền Anh quay qua nhìn Hạ Linh, cậu ấy vô cùng thất vọng.
Hạ Linh thì hốt hoảng vô cùng, cô mất bình tĩnh nói.
– Cô nói cái gì thế, rõ ràng tôi không hề quen cô, cớ làm sao lại có liên quan đến chuyện này.
Ngừng lại một lát, cô quay qua Huyền Anh nhẹ giọng nói.
– Huyền Anh cậu đừng tin lời cô ta, mình thật sự không quen biết với cô ta. Hơn nữa sao mình có thể làm hại cậu được chứ.
Hạ Linh gấp đến mức nước mắt rưng rưng, rõ ràng cô không có làm, nhưng cảm giác tất cả mũi nhọn đều hướng về mình thật sự khiến cô không thể nào bình tĩnh, bắt đầu sợ hãi.
Huyền Anh nhìn cô với đôi mắt xa lạ, lấy điện thoại mở nên đoạn ghi âm.
Chính là đoạn ghi âm mà tuần trước nhận được trong hộp bưu phẩm.
Nghe xong Hạ Linh càng hỗn loạn hơn, đúng là giọng của cô, nhưng cô chưa bao giờ nói ra mấy lời đó, chưa bao giờ làm như thế cả. Đây là một cái bẫy được giàn xếp vô cùng tỉ mỉ.
Sau cùng, Huyền Anh còn cho xem những bức ảnh cô cùng Hoài Thanh đang nói chuyện.
Tất cả không phải sự thật nhưng hiện tại có giải thích thế nào cũng không khiến Huyền Anh tin.
Huyền Anh nhìn Hạ Linh bắt đầu trách vấn.
– Cậu còn cái gì để chối không?
Hạ Linh lắc đầu nghẹn ngào nói.
– Không phải đâu, mình thực sự không lừa cậu, mình chưa từng nói mấy lời đó, cậu phải tin mình.
Lúc này Huyền Anh cũng rơi nước mắt, nhưng cô ấy nhanh chóng gạt đi, lạnh giọng nói.
– Tôi lúc đầu cũng không tin cậu là người như thế? Nhưng rồi sao chứ, tất cả bằng chứng đầy đủ, còn có thể không tin sao? Chỉ có thứ duy nhất tôi khó hiểu, chính là mục đích cậu phá hoại tôi, là vì ganh ghét sao? Vậy mấy lời an ủi, ủng hộ trước cũng là giả hết sao?
– Con người của cậu giả tạo quá rồi. Tôi thật sự quá thất vọng, bạn bè gì chứ, bạn thân lại đâm sau lưng, cảm giác vô cùng khó chịu đấy, cậu biết không?
Huyền Anh cũng mất kiểm soát mà gào lên, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Hạ Linh bị trách vấn không nói lên lời, giải thích, cô biết giải thích thế nào.
Những lời nói của Huyền Anh như mũi dao từng nhát từng nhát đâm vào trái tim của cô. Cô thật sự không làm mà.
– Huyền Anh, mình thực sự không có làm mà.
Huyền Anh không thèm nghe lời cô nói nữa, gạt hết nước mắt giọng lạnh lùng.
– Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.
Nói xong Huyền Anh liền rời đi.
Hạ Linh thấy vậy vọi vàng đuổi theo, lúc chạy ngang qua chỗ Thanh Nga, cô ta cố tình đưa chân ra khiến Hạ Linh vấp ngã, thế là cô không đuổi kịp Huyền Anh còn bị ngã đến chảy máu.
Hạ Linh ngước mắt nhìn Thanh Nga, cô ta đắc ý nhìn cô chế giễu.
– Thật là thảm hại, thế nào tao đã nói đừng thách thức tao, không thì nhận hậu quả không dễ chịu đâu. Đây chỉ là bài học nhỏ thôi.
Hạ Linh hơi hiểu ra một chút vấn đề, đúng lúc này, lại nhìn thấy Hoài Thanh nói với Thanh Nga.
– Tôi đi trước.
Thanh Nga nhìn lại rồi cười phất phất tay, rõ ràng hai người họ quen nhau. Xâu chuỗi lại tất cả, cuối cùng Hạ Linh cũng hiểu ra, đây là kế hoạch của Thanh Nga.
Lúc trước cậu ta từng đe dọa bắt cô không được thân thiết với Minh Hoàng. Không ngờ vì cô không nghe lời mà cô ta liền giở thủ đoạn này, qua mưu mô rồi.
Hạ Linh tức giận vô cùng.
– Là cậu làm đúng không?
Thanh Nga cười cợt nhìn cô nói.
– Bây giờ mới nhận ra sao, ngu ngốc, tao đã cảnh báo mà mày cứ thích làm trái ý, giờ thì biết rồi đấy.
Nói xong Thanh Nga vui vẻ rời đi.
Hạ Linh tức giận nhưng không thể làm gì, cô lau đi nước mắt. Bây giờ không phải là lúc khóc, phải tìm cách vạch trần kế hoạch của Thanh Nga cho Huyền Anh biết.
Hạ Linh buồn bã đi về, cô cố gọi cho Huyền Anh nhưng số đã bị chặn, không gọi được, vừa tức giận vừa đau lòng. Rõ ràng đã có thể làm sáng tỏ mọi việc nhưng không ngờ lại bị chơi một vố đau đến thế.