Chương 1515 Đã lâu không gặp.
Nhưng là một lính đặc công tinh nhuệ, y cũng biết việc này mình không nên hỏi, tuyệt đối không nên hỏi.
Cho nên, y sẽ đem những thứ này giấu sâu trong lòng, vĩnh viễn nhớ chàng thanh niên này và những ngày vừa qua.
Từ Khải Liễu khẽ cau mày, vẻ mặt tức giận nhìn Giang Nguyên trước mặt, nói:
– Cậu đấy, có thể khiêm tốn được một chút không? Tại sao đến đó mà còn có thể gây ra chuyện? Hơn nữa lại còn là chuyện lớn?
Giang Nguyên nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội, nói:
– Viện trưởng, tình huống này chắc người cũng đã biết. Trong tình huống như vậy, con còn có thể thấy chết mà không cứu sao? Trước kia con cũng làm ngành này, biết sự khổ cực của họ. Nếu con không cứu anh ấy, sau này con sẽ không yên giấc mà ngủ.
Nhìn vẻ mặt đầy vô tội của Giang Nguyên, Từ Khải Liễu cũng chỉ có thể hung hăng trợn mắt một cái, sau đó thở dài:
– Được rồi, ta biết có nói với con mấy thứ này cũng vô dụng thôi.
– Lần này bảo con trở về, con hẳn biết là chuyện gì chứ?
Giang Nguyên gật đầu, hai mắt nheo lại, nói:
– Con biết, y sư Lý Nguyên Bân muốn trở về viện.
– Biết thì tốt. Bất kể thế nào, trong viện cũng chỉ có con là thân thiết với bên đó nhất. Cho nên, chuyện này con không thể lơ là. Đến lúc đó con cần phải nghiêm túc cho ta.
Từ Khải Liễu nói, gương mặt hiện lên sự phiền muộn, thở dài nói:
– Thật ra thì quan hệ giữa ta và y sư Nguyên Bân cũng khá tốt, nhưng không nghĩ đến…Đã hai mươi năm rồi, chỉ sợ khi gặp lại đã không còn như trước kia nữa.
Nói đến đây, Từ Khải Liễu dừng một chút, nhìn Giang Nguyên, nghiêm túc nói:
– Thật ra thì những người trong viện cũng đã lạnh nhạt với ông ấy. Nếu không lạnh nhạt thì cũng là ngăn cách. Có những thứ nhất định phải là cậu câu thông, cậu biết chưa?
– Con biết rồi.
Giang Nguyên nhún vai, mặt đầy buồn bực không biết làm sao. Thật ra, hắn một chút cũng không thích giao thiệp với lão già đó.
Đến ngày đã hẹn, Lý Nguyên Bân đến vô cùng đúng giờ. Bên cạnh không có Giang Văn Ba, chỉ có Giang Nguyệt Minh đi cùng, hoàn toàn là tư thái về thăm bạn.
Mặc dù chưa thể nói Thiên Y Viện và Tuyệt Y Đường là bạn hay là thù, nhưng cách thức nghênh đón cũng không phải là không cao. Tất cả thành viên Hội Đồng Viện Thiên Y Viện đều ra đón. Bốn vị Ủy viên thường vụ đứng đầu, chín Ủy viên đứng hàng thứ hai. Ai nấy đều nở nụ cười thân thiết, chờ trước cửa Thiên Y Viện.
Chu Hạo Bình đứng hàng thứ hai, nhìn bóng lưng cao ngất bên phải hàng thứ nhất, ánh mắt lóe lên sự hâm mộ. Vốn vị trí đó là của ông, nhưng bây giờ…
Nhưng Chu Hạo Bình cũng chỉ có thể thở dài. Chàng thanh niên đứng đằng trước đã tạo ra vô số kỳ tích mà Thiên Y Viện chưa từng có. Là Đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, đã quyết định vị trí này nên là của hắn. Chẳng qua tuổi tác của hắn còn quá nhỏ, khiến người ta không cam lòng mà thôi.
Trong lịch sử Thiên Y Viện cho đến bây giờ không hề có người trẻ tuổi đứng ở vị trí đó, nhưng bây giờ thì đã có.
So với ánh mắt hâm mộ của Chu Hạo Bình, La Thiên Minh bên cạnh nhìn bóng của người thanh niên đằng trước, ánh mắt hiện lên sự yên tâm. Có thể nhìn thấy đệ tử của mình từng bước đi lên như thế, thậm chí còn đứng trước cả sư phụ của mình, La Thiên Minh lúc này chỉ có hân hoan và tự đắc.
Thậm chí La Thiên Minh còn nghĩ đến lát nữa gặp người bạn thân năm đó Lý Nguyên Bân, có thể lấy le một chút. Mặc dù ông không có tư chất của một Thiên y sư, không có năng lực ngồi lên vị trí Ủy viên thường vụ, nhưng đệ tử của ông, ở cái tuổi này đã bước lên vị trí đó, đủ để cho ông kiêu ngạo cả đời.
Nhìn Lý Nguyên Bân và Giang Nguyệt Minh bước xuống xe, nụ cười trên gương mặt Từ Khải Liễu còn đậm hơn. Mặc dù lần này Lý Nguyên Bân đến đây trên danh nghĩa thăm bạn cũ. Nhưng Thiên Y Viện bày ra tình huống long trọng như vậy, ý nghĩa dĩ nhiên là sâu sắc rồi.
Lý Nguyên Bân bước vào, nhìn tình huống trước mắt, ánh mắt bình tĩnh liền lộ ra vẻ chấn động.
Dĩ nhiên, ông biết Thiên Y Viện bày ra tràng diện lớn như vậy là để làm gì, chẳng qua chỉ muốn bày tỏ sự áy náy với sai lầm năm đó. Nhưng bất kể thế nào, tất cả cao tầng của Thiên Y Viện đều ra đón ông, vẫn khiến ông có chút chấn động.
Nhưng sự chấn động này chỉ lóe lên rồi biến mất, sau đó khôi phục lại như ban đầu.
– Hoan nghênh y sư Nguyên Bân đã trở về.
Từ Khải Liễu đứng chính giữa bước lên hai bước, nhìn người bạn tốt hơn hai mươi năm không gặp, gương mặt không khỏi kích động.
– Viện trưởng Từ.
Nhẹ nhàng bắt tay đối phương, khi gọi Từ Khải Liễu thì có chút chần chừ, nhưng rốt cuộc cũng phải gọi một tiếng Viện trưởng. Gương mặt Lý Nguyên Bân cũng hiện lên sự xúc động không dễ phát hiện:
– Đã lâu không gặp.