Chương 1163 Tôi đến từ Cô Lang.
– Tôi thuận tay đoạt Thần Thú Bát của bọn họ. Bọn họ đánh không lại tôi, nên mới gọi tôi là sứ giả Thần Thú.
Giang Nguyên lời ít ý nhiều đem những chuyện xảy ra mấy ngày trước nói qua một lần, sau đó nâng tách trà lên nhấp một ngụm:
– Sau đó là như vầy.
Không khí trong phòng vô cùng tĩnh mịch. Các vị thành viên nhìn nhau. Bọn họ cũng đã xem qua báo cáo về tình huống của Giang Nguyên ở Châu Phi. Hành động lớn mà bộ lạc vu sư tiến hành hôm đó, bọn họ cũng nhìn thấy qua vệ tinh rõ ràng, nên cũng biết đại khái.
Bây giờ nghe Giang Nguyên nói lại, chỉ cảm thấy vừa hiểu vừa không hiểu.
Im lặng một hồi, Từ Khải Liễu nhìn các thành viên bên cạnh, sau đó hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Giang Nguyên tràn đầy phức tạp, cười khổ nói:
– Được rồi, có mấy vấn đề, chúng ta cần hỏi một chút.
– Dĩ nhiên.
Giang Nguyên gật đầu.
– Thần thú chi hồn mà bộ lạc vu sư đề cập đến gọi là Cửu Vĩ phải không?
Nhìn Giang Nguyên, Từ Khải Liễu chậm rãi hỏi.
Ánh mắt Giang Nguyên nheo lại, sau đó gật đầu:
– Đúng, nó tên là Cửu Vĩ.
Thấy Giang Nguyên gật đầu, ánh mắt mọi người sáng lên, hô hấp cũng có chút gấp rút. Giang Nguyên có thể dựa vào một mình mà đối kháng với lực lượng của bộ lạc vu sư, điều này thật sự khiến người ta không thể tin nổi.
Ánh mắt Từ Khải Liễu cũng sáng lên:
– Nó làm sao mà có được?
Dứt lời, Từ Khải Liễu dường như nhớ đến cái gì đó, vội giải thích:
– Chúng ta chẳng qua chỉ là tò mò mà thôi.
Từ Khải Liễu vừa nói xong, ánh mắt Chu Thế Dương giật giật, lóe lên vẻ tham lam.
Giang Nguyên cười một tiếng:
– Bây giờ mọi người hẳn cũng biết lai lịch của tôi.
– Lai lịch? Giang Văn Ba?
Mọi người lại nhìn nhau.
– Không.
Giang Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu:
– Tôi đến từ Cô Lang.
– Cô Lang?
Mọi người sửng sốt, ánh mắt lại càng sáng hơn nữa. Bọn họ dĩ nhiên là biết Cô Lang, cũng biết mấy năm qua Giang Nguyên tốn hơn mấy trăm ngàn vạn chính là vì kế hoạch kia của hắn.
– Cuối cùng cũng chỉ còn lại một mình tôi và cái rương kia.
Khi Giang Nguyên kể lại những chuyện này, gương mặt không hề có cảm xúc, nhưng cũng không một ai có thể nở được nụ cười trong chuyện này. Bọn họ cũng đã nghe nói qua, tất nhiên cũng biết được gian hiểm trong đó là như thế nào.
Chẳng qua ánh mắt mọi người lúc này tràn đầy hâm mộ. Nếu năm đó Thiên Y Viện cũng chú ý đến chuyện này, nói không chừng Cửu Vĩ sẽ thuộc về Thiên Y Viện.
Liên quan đến Cửu Vĩ, Giang Nguyên chỉ nói ra lai lịch của nó, không hề nhắc đến năng lực. Chuyện như vậy không cần đem khoe, để cho mọi người tự đoán là tốt nhất. Hắn chẳng muốn bị người ta sờ được gốc gác của mình.
Giang Nguyên nói xong liền im lặng, mọi người chỉ có thể len lén nuốt ngụm nước miếng, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại tư liệu về Giang Nguyên một lần.
Khi Giang Nguyên tốt nghiệp trung học thì bắt đầu thay đổi. Khi hắn xuất hiện ở Hoa Hạ, gặp được Tuyên Tử Nguyệt của Tuyên gia, dường như vẫn còn là một người bình thường. Nhưng chỉ trong mấy năm ngắn ngủi hắn đã đạt đến trình độ như bây giờ.
Suy nghĩ một chút, ánh mắt mọi người lại lóe lên tia sáng.
Lúc này Từ Khải Liễu cũng không nhịn được, bưng tách trà trong tay nhấp một ngụm, thoáng ổn định tâm tư, lúc này mới nhìn Giang Nguyên nói tiếp:
– Liên quan đến bộ lạc vu sư, bây giờ thật sự bọn họ đều do cậu nắm giữ?