Tuyệt đại long y - Triệu Lâm (FULL) - Chương 218: Cảm ơn dì
Nhớ lại mình vì lấy lòng cao nhân mà mua ngọc bài, trong lòng Trần Thi Mạn dấy lên đủ loại cảm xúc phức tạp.
“Bé ngoan, con phải ăn nhiều thịt hơn một chút, nhìn xem sắc mặt con tái nhợt chưa kìa, chắc chắn là vì dạo này không ngoan ngoãn ăn cơm rồi.” Kiều
Phương chủ động gắp thức ăn cho Trần Thi Mạn.
Bà không biết những chuyện mà Trần Thi Mạn đã từng làm. Bà chỉ là đơn thuần mà yêu thích con cháu của Trần Cửu Kỳ thôi.
“Cảm ơn dì…” Trần Thi Mạn đáp một câu, yên lặng ăn đồ ăn trong chén.
Ba người Triệu Lâm, Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ đều không lên tiếng, cứ như vậy mà nhìn Kiều Phương săn sóc Trần Thi Mạn.
Sau khi ăn cơm xong, Kiều Phương đi về phòng đọc sách.
Trên bàn ăn trong phòng khách chỉ còn lại bốn người Triệu Lâm, Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ và Trần Thi Mạn.
Trần Long Tượng chủ động hỏi: “Xử lý xong chuyện nhà họ Lý rồi hả?”
“Xong rồi, Diệu Diệu đã hết bệnh rồi, sắp tới cô bé chỉ cần rèn luyện ăn uống là có thể dần khỏe mạnh” Triệu Lâm nói.
“Nếu tôi đoán không sai thì chắc là nhà họ Lý và cậu cũng có một tờ hôn thư hả?” Trần Cửu Kỳ chợt hỏi.
Trần Thi Mạn nghe vậy thì lập tức nín thở tập trung lắng nghe lời nói kế tiếp.
Triệu Lâm không hề cảm thấy ngoài ý muốn khi Trần Cửu Kỳ biết chuyện này.
Nhà họ Trần và nhà họ Triệu rất thân thiết với nhau. Vậy nên nhà họ Trần biết một vài bí mật là chuyện bình thường thôi.
Triệu Lâm gật đầu, trực tiếp thừa nhận.
“Với tính cách của Lý Thanh Nham, tôi đoán có hơn phân nửa là ông ta sẽ bảo cậu đính hôn trước.” Trần Long Tượng cười ha ha, chủ động suy đoán.
“Chú Lý là người rất tốt. Có điều… có một số chuyện không thể bắt buộc được. Rốt cuộc thì hôn nhân là chuyện cả đời của hai người.” Triệu Lâm uyển chuyển nói.
“Quyền lựa chọn nằm ở trong tay cậu. Tôi đã thấy cô bé nhà họ Lý rồi, cũng khá tốt đấy! Nhưng nếu cậu không thích thì cứ từ chối thẳng là được, không cần phải lo lắng chuyện gì khác.” Trần Cửu Kỳ gật đầu, trực tiếp làm chỗ dựa cho anh.
“Vâng, hôm nay tôi đi nhà họ Lý, một là vì giải quyết bệnh tật của Lý Diệu Diệu, hai là chú Lý chủ động nhường một bước, đại khái là bảo bọn trẻ chúng tôi tự mình quyết định chuyện hôn ước, chú Lý không nhúng tay vào nữa.” Triệu Lâm nói thêm.
“Cáo già chính là cáo già, năng lực xem thời thế mạnh ghê gớm!” Trần Long Tượng cười ha ha, thuận miệng nói.
Trần Thi Mạn càng nghe càng giật mình. Giờ phút này, trong lòng cô ta mơ hồ hiện lên một đáp án.
Hóa ra không phải là Triệu Lâm đang nịnh bợ nhà họ Lý, mà là nhà họ Lý đang nịnh bợ Triệu Lâm…
Cô ta lại nghĩ đến những lời khen ngợi của Vương Thánh Thủ dành cho Triệu Lâm và thái độ của cha mình bác hai mình trước mặt Triệu Lâm…
Không hiểu vì sao, trong lòng cô ta lại nảy sinh một loại cảm giác là lạ. Cô ta không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Triệu Lâm.
Triệu Lâm đang ung dung mà ngồi ở đó. Có điều lần này, ấn tượng của cô ta về Triệu Lâm hoàn toàn khác với bình thường.
Đối phương bình tĩnh mà trò chuyện với cha mình, bác hai mình.
Nhìn mặt ngoài thì quan hệ giữa bọn họ giống như là “người lớn” và “trẻ nhở”, thực tế thì quan hệ giữa bọn họ lại bình đẳng với nhau.
Từ khi ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên cô ta thấy cái cảnh tượng này.