Chương 77 - Đau không?
Tư Uyển ở xưởng nhuộm cũng rất được lòng mọi người. Khi vừa đến xưởng nhuộm lập tức có người hỏi vì sao cô buổi sáng không đến, sợ Tư Uyển không khỏe.
Trước sự quan tâm của mọi người, Tư Uyển cười hiền lành, đáp.
Công tử trở về nên buổi sáng mới không đến được. Cảm ơn mọi người đã lo lắng.
Rất may cho nha đầu cô là buổi sáng không đến đó. Nếu không bây giờ đã như Tú Liên rồi.
Một nữ nhân trong có vẻ đứng tuổi nói với Tư Uyển. Sau đó cô ấy chỉ qua một góc của xưởng nhuộm.
Tú Liên sao thế, sao lại nằm ngủ ở đấy?
Bị hành cả buổi sáng, vừa trở về không kịp ăn cơm đã chui vô góc đó ngủ rồi.
Chuyện là buổi sáng có người đến nói là Lưu tổng quản gọi Tư Uyển đi có việc cần giao, nhưng Tư Uyển lại không đến xưởng nhuộm nên Tú Liên phải đi thay. Không biết cần phải làm gì mà khi trở về Tú Liên lại mệt đến như vậy.
Ta có một tỷ muội cũng làm việc trong phủ, nghe nói nha đầu Tú Liên mấy ngày trước làm mất lòng Lưu Xảo nên mới bị phân phó đến chỗ chúng ta làm việc.
Nói xong cô ấy còn nhìn sang Tư Uyển một cái, ánh mắt chứa đầy sự đồng cảm.
Nếu theo như mọi người nói thì người đáng lý ra sẽ nhận sự bất công này là Tư Uyển.
Đúng vậy, nếu công tử không về phủ thì chắc chắn người mệt mỏi đến cầm không nổi chén cơm đó sẽ trở thành Tư Uyển.
Tú Liên là cô bé rất được mọi người yêu quý vì tính cách hoạt bát. Không nghe thấy tiếng nói như chim sáo của con bé xung quanh cảm thấy có chút yên ắng.
Tư Uyển quay đầu nhìn Tú Liên nằm trong góc, đôi mày nhíu chặt lại. Tư Uyển hiếm khi tỏ thái độ như thế.
…***…
Tư Uyển làm việc có hơi mất tập trung, như đang suy nghĩ đến việc gì đó.
Buổi chiều khi thấy công việc vơi đi nhiều rồi, Tư Uyển bỗng rời xưởng nhuộm. Đi một vòng quanh Phẩm Hương Lâu rồi quay trở về xưởng.
Từ lúc Tư Uyển quay lại về, chưa đến một canh giờ đã có người tìm đến cửa. Môi Tư Uyển nâng lên một độ cong nhẹ, sau đó bình tĩnh đi ra ngoài.
Đúng như dự đoán của Tư Uyển, người đến là Lưu Xảo. Theo bên cạnh cô ta còn có hai người cũng là người hầu trong phủ đến phụ giúp, nhưng khác với Tư Uyển hay Tú Liên, bọn họ chỉ làm mấy công việc rất nhẹ nhàng mà Lưu Xảo đã sắp xếp.
Không biết Lưu tổng quản đến tận đây tìm tôi là có việc gì vậy?
Lưu Xảo vẫn là cái thái độ ngông nghênh mắt cao hơn đầu nhìn Tư Uyển.
Buổi sáng sao ngươi không đến làm việc, ngươi định lười biếng phải không?
Lưu tổng quản, lúc nãy nô tì còn thấy cô ta rất thảnh thơi đi dạo nữa.
Đúng vậy, nô tì cũng thấy.
Nhiều người đứng ra chứng thực như vậy, Tư Uyển chối tội làm sao được.
Được rồi, các ngươi về làm việc của mình đi. Lưu Xảo đuổi hai người hầu đi cùng mình đi, muốn tự mình xử lý Tư Uyển.
Tư Uyển cười khẩy vì mấy người Lưu Xảo đều rơi vào sắp xếp của Tư Uyển.
Ngươi còn dám cười, đúng là không dạy dỗ ngươi một trận thì không được mà.
Không biết từ đâu trong tay Lưu Xảo có sẵn một cây gậy, vung một cái muốn đánh xuống thì bất ngờ tay bị Tư Uyển giữ lấy.
Ngươi…
Ngươi cái gì mà ngươi. Cô chưa hỏi rõ mọi chuyện đã muốn ra tay đánh người sao?
Chết tiệt, ngươi dám ăn nói như thế với ta. Công tử trước giờ tốt bụng không làm khó người hầu, ngươi cũng đừng tưởng bản thân muốn làm gì cũng được.
Thấy gậy bị Tư Uyển giữ lấy, Lưu Xảo trở tay tát vào mặt Tư Uyển.
Bất ngờ bị đánh như vậy, ai thì cũng sẽ bất ngờ. Tư Uyển đôi mắt híp lại nhìn Lưu Xảo.
Người ta đánh mình thì có thể làm gì, đánh trả.
Tư Uyển trả lại cho Lưu Xảo cái tát đó, còn tặng thêm cho cô ta một cái.
Hai cái tát âm thanh vang dội làm Lưu Xảo hoảng loạn ngồi bệt luôn xuống đất. Cô ta chưa từng thấy Tư Uyển thường ngày có thể để cô ta đè đầu cưỡi cổ lại còn một bộ mặt này.
Đau không? Ta thì cảm thấy rất đau đó. Haizz, để tránh làm Lưu tổng quản hiểu lầm nữa thì ta cũng sẵn tiện nói luôn, buổi sáng ta không đến Phẩm Hương Lâu làm việc là vì công tử đã trở về phủ. Người lúc nào cũng dõi theo nhất cử nhất động của công tử khi ở trong phủ như cô sao lại không biết vậy hả. Rốt cuộc làm cô cất công chuẩn bị công việc cho ta nhưng ta lại không làm được, tiếc thật đó.
Tư Uyển bỗng cười lên, nhưng ánh mắt lại trở nên sắc bén.
Vì để tốt cho cô, ta khuyên cô tốt nhất đừng gây sự vô cớ nữa, với ta hay bất kỳ người nào khác. Cô cũng như bọn ta, cũng là phận kẻ hầu trong Lưu gia, làm tốt công việc của mình là được rồi. Cô cũng không nên tìm hiểu hành tung của công tử, để công tử biết được thì không hay đâu.
Tư Uyển vẫn là để tâm đến câu nói của Lưu Xảo mấy hôm trước về việc cô ta biết công tử mấy ngày không về phủ.