Chương 2
Mùi bò lên đường từ bụi cây, vừa phủi cỏ lá mây trên quần áo vừa đi về phía tôi. Tôi dơ tay vừa bị chày xước xuống nền đường lên xem thù thấy chảy một đường máu dài, máu cát hòa lẫn đau nhứt kinh khủng, không kìm được mà Khóc
– Ngốc thế, tất nhiên là đau rồi huhu..
Nhỏ Mùi đi lại gần không những không an ủi mà còn đánh vào vai tôi một cái không thương tiếc.
– Ai bảo nghịch ngu còn khóc cái gì, đứng dậy đưa tay đây tao xem cái nào.
Thằng Huy chạy lại tiệm thuốc gần đấy mua chai sát trùng để rửa vết thương cho tôi. Nhìn Mùi chăm chú rửa vết thương vừa nhẹ nhàng lau những hạt cát nhỏ trên vết thương tự nhiên trong lòng lại thấy vui vui, lại còn xúc động nữa, dù hơi rát một chút nhưng cũng đáng lắm. Còn thằng Huy bên cạnh cứ thổi phù phù vào vết thương, nó cũng chăm chú nhìn, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên hỏi:
– Đau lắm không?
Mùi vừa lấy bông y tế trong túi vừa càm ràm tôi
– Lớn già đầu rồi còn nghịch ngợm
Sau khi vết thương đã được xử lý xong, tôi đưa tay lên nhìn mới biết bị trễ hơn một tiếng rồi. Mùi để Huy đèo tôi còn mình thì lái xe song song bên cạnh
– Dù sao cũng muộn học rồi, xe cũng bị hư nên chắc không sao đâu
Tôi mỉm cười, Mùi thấy thế lườm tôi một cái:
– Cười gì?
– Mày ngã có đau không?
– Chưa chết được. Cảnh cáo không có lần sau nữa nhé không là tao cho đi một mình đấy.
Vèo một cái đã tới trường, vừa xuống xe tôi bảo nó để mình cất xe cho thi nó lắc đầu:
– Thôi, tay đau cưa để tao cất, còn mai cho mày cất sau.
– Ơ! Thế mai vẫn đi nhờ hả?
– Ừ! Xe tao bị gãy tâm bánh rồi, hư lốp là tao nói phét đấy.
Sáng hôm sau, Mùi đến sớm hơn mọi ngày trước ba mươi phút, tôi khi đó đang bưng tô mì trong bếp thì thấy nó mở cổng đi vào.
Thấy bố tôi đang ngồi ở phòng khách xem thời sự thì nhỏ chào lễ phép lắm:
– Con chào chú ạ
Ừ! Mùi đấy hả cháu? Mày lên phòng gọi con Oanh dậy giúp chú sắp đến giờ đi học rồi mà, con gái con đứa ngu trương thây giờ chưa dậy.
Tôi nghe thấy bố mình nói thế liền gào từ trong bếp gào ra
– Con dậy lâu rồi bố ạ
Bố tôi nghe thấy tiếng tôi liền đứng dậy ngó đầu ra xem, thấy tôi đang ngồi một chỗ ở đấy thì cười phá lên.
– Ây chà, hôm nay con gái bố dậy sớm ghê ta, ăn nhanh đi đừng để bạn chờ lâu
Mẹ tôi lấy hộp sữa trong ngăn tủ ra đưa cho tôi
– Uống hết đi này, để mai thay thùng khác có mỗi hộp sữa mãi mà không uống hết, để chật cả tủ lạnh ra.
Sáng nào cũng phải húp bát mì của bà bán tạp hóa và hộp sữa milo, tôi chán muốn mửa cả ra, đùa chứ nhai mì cứ như nhai rơm.
– Mẹ ơi, từ mai con không ăn mì với uống sữa nữa được không mẹ? Mặt con nổi thêm mấy cái mụn nữa rồi đây này.
Cái lí do tưởng chừng như rất thuyết phục nào ngờ mẹ lại buông câu:
– Mặt mày xấu sẵn rồi thêm vài cái mụn cũng có ảnh hưởng gì đâu. Ăn nhanh lên, Mùi nó chờ kìa.
Tôi ngậm ngùi đáp:
– Vâng ạ
Biết xe tôi bị hư với lại tay còn đau, Mùi chủ động đèo tôi đi học, vừa đến trường nó vừa thở vừa nói:
– Mày tăng cân à? Nặng như heo vậy, chở mày mà cứ tưởng như đang chở heo không.
– Ngày nào cũng ăn mì thì tăng cân thế quái nào được.
Nó đưa xe cho tôi đi cất, đưa cặp cho nó để nó lên lớp trước, tôi gật đầu ngay, dắt xe mãi vào tận bên trong mới có chỗ thoáng mát để.
Cất xe xong xuôi, ngoảnh lại mới phát hiện không có đường ra, tôi thở dài một tiếng.
– Sao mới sáng sớm mà đã thở dài rồi.
Cái ly lớp tôi vừa đến, thấy tôi thở dài như thế thì cười khúc khích.
– Thì, dắt cho tớ cái xe này ra với, không thể nào nhích qua được.
Nó giúp tôi dắt cái xe máy ra, tôi nhẹ nhàng nhích qua đấy, phủi lại ống quần bị bẩn do quệt vào bánh xe máy bên cạnh.
– Đi thôi
– Đi chậm thôi
Tôi vẫn lôi nó đi thật nhanh, nếu muộn ông thầy tổng phụ trách đội sẽ giáo huấn cho một trận, thầy tôi nổi tiếng ma quái mà.
Đùa chứ, chỗ nào cũng có mặt, có hôm tôi mãi mua bánh tráng trộn ở cổng trường nên không nghe thấy tiếng chuông. Thầy mỉm cười thân thiện rồi vẫy tay gọi lại rồi bắt viết bản kiểm điểm, xin chữ ký phụ huynh. Làm hôm đấy mẹ mắng một trận, suốt từ lúc ăn cơm đến khi đi ngủ mới thôi.
Chúng tôi vừa mới tới cửa lớp chưa gì đã thấy nam thanh nữ tú nằm dài ra bàn.
– Lớp phó đến rồi đấy à, sao hôm nay đi muộn thế.
Thằng Tài thấy tôi hỏi ngay.
– Muộn gì, còn năm phút nữa mới vào lớp cơ mà.
– Ặc, còn hẳn năm phút cơ đấy.