Chương 12
1 giờ rưỡi hơn, đã thấy một chiếc xe máy Winner màu xám đen đỗ trước cổng rồi, thấy bảo cái xe này là quà sinh nhật của bố cậu ấy.
Thằng Thắng lớp tôi nhắn bảo qua nhà nó rồi đi, lớp tôi tụ tập ở đó hết rồi. Được cái nhà nó có cái sân rộng. An cho xe lao vào cổng, vừa vào đã thấy lớp tôi ngồi la liệt trước cửa nhà uống trà tắc rồi. Tôi thấy một người phụ nữ lớn tuổi, chắc kém ngoại tôi vài tuổi, tôi đoán là bà thằng Thắng nên ngoan ngoãn khoanh tay cúi đầu cất tiếng chào:
– Cháu chào bà ạ.
Cả lũ gương mặt biến sắc, người phụ nữ nhìn rồi cười, thằng Thắng thì chau mày nói:
– Mẹ tớ đấy lớp phó, không phải bà đâu.
Cả lớp tôi ôm bụng cười, tôi ngại quá rối rít xin lỗi.
– Cháu không biết bác là mẹ Thắng, cháu xin lỗi ạ.
Mẹ Thắng nhìn tôi cười và bảo:
– Không sao, không sao có gì đâu, mấy đứa lần đầu tới đây nên không biết cũng là chuyện bình thường, có gì đâu mà phải xin lỗi.
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra thằng Thắng là con thứ năm trong gia đình, hình như nó là con trai duy nhất thì phải. Các chị đều đã lập gia đình. Thảo nào nhìn mẹ nó trông lớn tuổi hơn so với mẹ chúng tôi. Mẹ Thắng cũng là người vất vả, cả ngày lam lũ ngoài đồng áng, ai mướn gì thì làm nấy.
Ngồi một lúc, chúng tôi xin phép bác rồi tới nhà cô Xuân, mấy chục chiếc xe máy lao ra ngoài cổng, ai cũng phải dõi mắt nhìn theo.
Nhìn lớp mình cũng oai phết đấy nhỉ? – Thằng Hiếu hét to.
– Oai gì cơ?
– Thì kiểu như câu lạc bộ xe ý.
– Suy nghĩ cũng bay bỏng quá ta.
Tôi với An rẽ vào quán tạp hóa mua ít bánh kẹo và trái cây cho bọn nhỏ nhà cô. Sáng Ly đã dặn tôi mua rồi.
– Ê, đi đâu đấy hai thằng kia.
An cất tiếng vẩy gọi khi thấy thằng Quân và thằng Thắng cứ cắm đầu lao thẳng chẳng biết gì trong khi chúng tôi đã dừng lại.
– Đi lên nhà cô chứ đi đâu, thằng này hỏi kì? – Thằng Quân trả lời.
An đáp:
– Mày khùng hả? Nhà cô đây mà.
Thằng Thắng nhăn mặt nói:
– Ủa kì vậy, tao nhớ trước nhà cô có cây nhãn mà đâu mất rồi.
– Cây nhãn bị xét đánh, chặt lâu rồi, cô cũng kể rồi còn gì. – Con Hân làu bàu đáp.
Đấy biết ngay là trong giờ học hai thằng này không chú ý đây mà.
– Buồn ghê, tao đến đây để ăn nhãn mà chặt mất tiêu. – Thắng nói
– Ừ buồn thật. – Quân tiếp lời.
– Thôi đi vào đi, hai đứa bây đứng đây tiếc nuối cây cũng không sống lại đâu. – Con Mùi giục.
Tôi tiến lại gần an ủi:
– Thấy bảo vườn nhà cô rộng lắm, đầy trái cây ăn, yên tâm.
Vừa nói xong mắt đứa nào cũng long lanh cả lên, thèm chảy cả nước miếng.
– Chúng em chào cô ạ, cô đã khoẻ hơn chưa ạ?
Vừa vào đến cửa chúng tôi đồng thanh nói, tập trước ở nhà có khác ăn ý phết. Hihi.
Cô nở một nụ cười trìu mến:
– Cảm ơn các em, cô chỉ hơi mệt một chút thôi, các em vào nhà ngồi chơi đi, cô đi lấy ít nước.
– Chúng em có mua một ít bánh kẹo cho bọn trẻ nhà cô, chúng nó đâu hết rồi ạ? – Cái Ly vừa đưa túi kẹo cho cô vừa hỏi.
Một người đàn ông từ trong nhà đi ra trả lời thay cô.
– Các cháu tới chơi đấy hả, bọn trẻ con đang cãi nhau trong nhà, chú dỗ mãi mà tụi nó không nghe, cháu nào trông trẻ giỏi dỗ giúp chú với.
– Dạ, chúng cháu chào chú ạ.
– Ừ, chào các cháu, mấy đứa vào nhà ngồi chơi.
Chúng tôi vừa bước vào nhà đã thấy hai đứa trẻ con, một bé trai và bé gái đang tranh gói bim bim bí đỏ, bé gái mặc một chiếc váy màu trắng có vẻ đanh đá còn bé trai thì hiền khô đang bị cô em gái giành phần. Bé gái giành phần không được thì òa lên khóc.
Con Hân thấy thế thì chạy ra dỗ. Được một lúc thì bé gái nín khóc. Trời ơi, cao thủ dỗ trẻ con đây rồi.
– Chú thấy cháu hợp dỗ trẻ con thật đấy, chú dỗ mãi mà không được.
Con Hân ngượng ngùng đáp:
– Hì hì, dạ không có gì đâu ạ.
– Tôi hơi bị nể bà đó nha. – Thằng Huy ngưỡng mộ.
– Thôi, đừng khen nữa, khen nó sướng quá tối mất ngủ bây giờ. – Tôi hùa theo.
Cả lũ bật cười sặc sụa.
Cô Xuân bưng nước bước ra, thằng Thắng nhanh tay bưng cốc trên tay giúp cô.
– Cả lớp tuần qua có chuyện gì không Vân? – Cô hỏi.
Vân đáp:
– Dạ không cô ạ.
– Chúng em ngoan lắm cô ạ, nhất là các bạn nam cô ạ. – Thằng Quân bồi thêm.
– Nghe mà thấy ớn lạnh. – Con Ngọc bĩu môi.
– Thôi được rồi. – Cô giảng hòa. – Vườn cô nhiều trái cây lắm ai thích gì cứ ra hái ăn nhé.
– Em đợi mỗi câu này của cô, chiến thôi nào các anh em. – Thắng nói.
Vợ chồng cô ngồi nhìn bọn lớp tôi cười, vẫn còn non trẻ lắm. Mà không sao, cứ hồn nhiên khi còn có thể. Buồn thì cứ khóc, vui thì cười, chưa phải suy nghĩ gì cho tương lai. Chỉ muốn ở mãi trong vòng tay bố mẹ, chẳng phải bon chen ngoài xã hội chi cho mệt người.