Chương 3: Điên rồi
Hắn cũng không ngại, dựa vào cửa mà nhìn y nháo. Hắn cầm cái ly đang bốc hơi nghi ngút trên tay thổi phù phù: “Có phải là đặc biệt vui vẻ không?”
“Kia còn phải nói?” Lăn lộn đủ rồi, y lót hai tay dưới đầu, cười nói: “Vui chết đi được!”
“Cậu có phải cũng rất vui không?” Y vẻ mặt vô lại mà cười hỏi hắn: “Lại có thể cùng anh đây học chung một trường.”
“Ưm…,” hắn cầm cái ly đưa tới cho y, hai bàn tay đưa ra như ước lượng, “Cậu có khuôn mặt lớn như vậy.”
Y ừng ực uống cạn gần nửa ly nước, đặt ly lại trên đầu giường, tùy tiện lấy mu bàn tay lau qua khóe miệng, lại bắt đầu nói một cách dõng dạc: “Nói bừa, khuôn mặt tớ chỉ lớn bằng bàn tay.” đồng thời vùng dậy kẹp lấy cổ Biên Nham.
Hắn không phòng bị, cả người liền bị y kéo ngã xuống giường. Y một bên quỳ gối, một bên kẹp chặt lấy cổ hắn, mặt kề mặt mà uy hiếp: “Nói mau, cậu có phải cũng đặc biệt vui vẻ?”
Hắn bị y kẹp đến có chút thở không ra hơi, sắc mặt hơi đỏ, nhưng vẫn thà chết chứ không chịu khuất phục mà nói: “Có… mới là lạ.” Một tay với lấy cái điện thoại ở cạnh giường: “Đừng, đừng nháo nữa, báo cho bọn Hầu gia cùng Lưu Dương một tiếng đi.”
“Đúng a!” Y quá phấn khích đến nỗi quên báo cho bọn hắn, y nhanh chóng buông Biên Nham ra, bấm số điện thoại của Hầu Tử.
Hai đứa bọn hắn sống ở tòa nhà phía sau tòa nhà của y và Biên Nham. Lúc này sau khi có kết quả thi hai đứa bọn hắn đã tụ tập lại với nhau để kiểm tra điểm, giờ lại nghe tin tức tốt của y, khiến cả bọn vô cùng cao hứng.
“Này,” sau một hồi phấn khích, giọng nói của Hầu Tử đột nhiên đè thấp xuống, ra vẻ thần bí: “Các cậu đến nhà tớ đi, tớ có thứ tốt, tới đây cùng nhau xem.”
“Cái gì a?” Y bị hắn kích thích lòng hiếu kỳ, “Cái thứ gì tốt?”
“Tới đây rồi biết, nhanh lên!” Hắn thúc giục, lại không trực tiếp trả lời y.
“À, vậy đi liền!”
Sau khi cúp điện thoại, Biên Nham đang nằm bên cạnh y, hỏi: “Đi gặp Hầu Tử?”
“Ừm! Hắn nói hắn có thứ tốt gì đó. Tớ hỏi, nhưng hắn lại không trả lời. Tụi mình đi qua đó xem.” Y đứng dậy, kéo lại áo phông của mình.
“Có cái thứ gì tốt?” Biên Nham nhíu mày, sau đó lại giãn ra ngay, cũng không biết có phải là nhìn nhầm hay không mà y cảm thấy khuôn mặt của Biên Nham tựa hồ như đột nhiên phím hồng.
Biên Nham vươn tay kéo lấy cái gối đem kê dưới đầu, nhắm mắt lại nói: “Tớ không muốn đi, buồn ngủ, cậu tự đi đi.”
“Đừng mà,” y kéo cánh tay hắn, “Cậu không thắc mắc là thứ gì tốt sao?”
“Không.” Hắn vẫn nhắm mắt, tựa hồ không muốn nói chuyện với y, “Chỉ có trẻ con mới hiếu kì như vậy.”
“Dẹp đi.” Y gạt ngang, dùng sức mà kéo hắn, “Mau lên.”
“Tớ thật sự không muốn đi,” hắn xoay người sang một bên, ngoảnh mặt chổ khác, “Cậu đi đi, đi về kể lại cho tớ.”
Y hai tay túm lấy hai cánh tay Biên Nham, dùng hết sức, thật vất vả mới đem được hắn từ trên giường kéo lên, đem cánh tay kẹp lấy cổ hắn, không nhân nhượng mà nói: “Cùng nhau đi!”
Không biết đụng đến sợi giây thần kinh nào của hắn, mà nói thế nào cũng không chịu đi: “Không đi!”
“Đi!”
“Không đi!”
“Đi!”
……
Dù sao Biên Nham cũng không mạnh bằng y, bị y hộ tống một đường xuống lầu, lúc này hắn mới tạm ngừng phân cao thấp với y, bĩu môi hữu khí vô lực mà mặc cho y nắm cổ kéo đi.
Đến trước cửa nhà Phương Khiếu, y giơ tay gõ cửa. Vừa nhìn thấy bọn họ, y liền bắt đầu bóc mẻ Biên Nham: “Vừa rồi tên này nói kiểu nào cũng không chịu đi, bị tớ một đường mà kéo đến đây.”
“Tớ thật sự buồn ngủ,” Biên Nham khép hờ mi mắt, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, ngửa đầu ra sau, “Tối hôm qua ngủ không ngon, các cậu cứ chơi đi, để tớ yên.”
Lần này không cần y dùng sức, Phương Khiếu liền đi lên kéo hắn: “Biên Nham, tớ cho cậu xem cái này, nếu mà cậu còn buồn ngủ được vậy tớ thật sự chịu thua! Thật sự là thứ tốt, nếu cậu không xem sẽ phải hối tiếc.”
“Tớ buồn ngủ.” Hắn nằm ở một bên, tựa hồ như đã mấy ngày không ngủ.
“Rốt cuộc có thứ gì tốt?” Y ức chế, không nhịn được lòng hiếu kì mà đi lên hỏi Phương Khiếu.
“Đợi lát nữa sẽ biết.” Vẫn thần sắc bí ẩn, hắn cúi xuống nhặt bốn tấm thảm ngồi bằng xốp ở bên cạnh, xếp thành nửa vòng tròn xung quanh TV.
Biên Nham xiêu vẹo đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về hướng phòng ngủ của Phương Khiếu, lại bị cánh tay của Lưu Dương ngăn lại: “Biên thiếu gia, thật không xem a?”
Biên Nham vung cánh tay, kiên trì dứt khoát mà đi về phía phòng ngủ.
Phương Khiếu bỏ đĩa DVD vào, lấy cái remote hướng màn hình TV mà ấn mấy cái, liền đi tới bên cạnh Lưu Dương, đè Biên Nham ngồi xuống tấm thảm, cuối cùng vỗ vỗ vào gáy hắn: “Thật con nít!”
Y lúc này mới ẩn ẩn đoán được cái gọi là “thứ tốt” này là cái gì, nhất thời liền có chút không được tự nhiên.
Không sai, cái “thứ tốt” trong miệng Phương Khiếu chính là phim AV, theo như cách nói của bọn hắn lúc đó nghĩa là phim người lớn.
Sau khi tiêu đề qua đi, nhảy ra khỏi màn hình là hai thân ảnh đang quấn vào nhau, thân thể trắng nõn, kèm theo thanh âm “ưm ưm a a.”
Mặt y vụt cái đỏ bừng, máu nóng sôi trào, trong phút chốc đầu óc đặc quánh như cháo, mạch đập dồn dập, mọi thứ đều trở nên rối loạn.
Y ngày thường nhiều lắm cũng chỉ nghe các nam sinh khác trong tối ngoài sáng mà thảo luận, nhưng chưa từng gặp qua cảnh súng thật đạn thật như thế này. Y lúc này đột nhiên được mở rộng tầm mắt, tay chân cũng không biết nên đặt để như thế nào.
Y trộm liếc nhìn ba người bọn họ, phát hiện bọn họ đều có chung một cái đức hạnh: giả vờ bình tĩnh thản nhiên coi thường thế giới, nhưng trên thực tế, máu nóng đều dồn cả lên mặt khiến cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Ngay cả khuôn mặt đen thùi của “kẻ chủ mưu” là Phương Khiếu, cũng cứ như vậy mà đỏ lên.
Biên Nham lúc này mới thôi không kêu đi ngủ nữa, đoan đoan chính chính ngồi xếp bằng, nghiêm túc mà xem với khuôn mặt đỏ lựng.
Có thể là cảm thấy không khí có chút xấu hổ, Phương Khiếu có chút lắp bắp mở miệng nói: “Tớ nói thứ tốt, thì là tốt mà!”
“Cậu lấy ở đâu ra vậy?” Lưu Dương ra vẻ trấn định mà nhìn hắn.
Phương Khiếu không được tự nhiên gãi gãi đầu: “Mượn của đám Cương Tử.”
“Đám Cương Tử” mà Phương Khiếu nói đến đều là những sinh viên thể thao giống như hắn, có lẽ đám người kia đã sớm tự phát về giáo dục giới tính, nếu bọn họ mà nhìn thấy biểu tình của đám bọn hắn bây giờ, nói không chừng bọn họ sẽ cười đến răng rụng đầy đất mất.
Hai người đang quấn lấy nhau trên màn ảnh cuối cùng cũng tạm thời tách nhau ra, tiếng rên rỉ xấu hổ cuối cùng cũng lắng xuống một lúc. Nhưng cảnh tượng sau đó lại càng thêm kinh bạo, trên màn hình nữ nhân với thân thể xích lỏa thực sự từ từ cúi xuống mà ngậm lấy cái dương v*t cương cứng đang sưng tấy bên dưới của nam nhân.
Y chỉ cảm thấy toàn bộ nhân sinh như vừa mới bị một cú đã kích thật nặng nề.
Trong đầu y hỗn loạn nhưng chỉ tràn ngập một ý nghĩ: What? Cư nhiên còn có thể làm như thế này?
Vào thời điểm đó, điện thoại để bàn là thứ bắt buộc phải có trong mỗi hộ gia đình, điện thoại di động vẫn còn là một thứ xa xỉ, máy nhắn tin mới chỉ phổ biến, máy tính thì còn lâu mới phổ biến và các loại thông tin đều khan hiếm một cách thảm hại. Vì thế, “khẩu giao” là từ mà y chưa bao giờ được nghe nói đến, chứ đừng nói đến việc chứng kiến.
Y nuốt nước miếng, không phải vì dục vọng thiêu đốt đến miệng khô lưỡi khô, mà chỉ thuần túy là một phản ứng sinh lý nhằm để giải tỏa tâm lý đang không ổn.
Nữ nhân trên màn hình đang chăm chú liếm bộ phận sinh dục của người nam nhân với vẻ thích thú, còn y không có gì khác hơn ngoài việc bị sốc.
Trong giây lát, y nghe được bên tai truyền đến tiếng hít thở gấp gáp dồn dập, không phải từ TV trước mặt, mà rất chân thật, hơi thở hổn hển rất gần lại hơi lộn xộn.
Liếc nhìn qua khóe mắt, y thấy ba lồng ngực đang phập phồng dồn dập mà nâng lên hạ xuống.
Y trong đầu “Ong” lên một tiếng, hoàn toàn choáng váng: y không có phản ứng, cả về mặt tâm lý lẫn sinh lý dưới thân.
Y quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, da thịt trắng nõn của nữ nhân trên đó khiến y nhức mắt, giây tiếp theo là bộ phận sinh dục nữ phóng to tràn ngập toàn bộ màn hình.
Mặc dù y không được giáo dục giới tính tuổi dậy thì một cách có hệ thống, nhưng y vẫn có thể nhận ra sự bất thường của mình dựa trên những kiến thức về tình dục rải rác ở trong đầu.
Phương Khiếu ngồi bên cạnh y lúc này có chút hạ lưu mà cố ý tằng hắng một cái, y theo bản năng quay sang nhìn hắn ta, thấy hắn hếch cằm nháy mắt với y, sau đó cúi người ghé vào tai y thì thầm: “Thấy sao?” “Cơ thể này không tồi chứ?”
Y tránh đi ánh mắt hắn, miễn cưỡng cong khóe môi một chút, lại nhanh chóng quay mặt trở về màn hình.
Hắn đại khái chắc cho rằng y đang thẹn quá, nên giơ tay vỗ nhẹ vào lưng y.
Y lo lắng, tự hỏi mình là bị làm sao.
Y cảm nhận rõ ràng mọi cung bậc cảm xúc đang dâng lên: xấu hổ có, khẩn trương có, kinh đảm có nhưng lại cứ lạc lõng thiếu đi cái cảm xúc phấn khích.
“Ay ay, Lưu Dương,” Phương Khiếu tiếp tục phát huy tinh thần không biết xấu hổ của lão đại, hất cằm về phía Lưu Dương: “Đã kéo cờ a.”
Y đang ở trong tình trạng bối rối, không biết nên chỉ vào đâu đánh vào đâu. Nghe hắn nói như vậy, đôi mắt theo bản năng vô thức nhìn xuống, thấy được dưới thân của Lưu Dương đã dựng lên một túp lều nhỏ.
Hắn hôm nay mặc quần hơi chật, nên mọi động tĩnh bên trong hầu như đều thấy rõ ràng.
Y cảm thấy tim mình như chùn lại, có thứ gì đó trong y đang thẳng tắp mà hướng xuống.
Y có cần phải đi điều trị không? Y nhìn chằm chằm vào màn hình, có chút kinh hoảng mà suy nghĩ.
Y lén nhìn Biên Nham. Trong tiềm thức, y mong có thể tìm thấy một chút an ủi từ hắn, hy vọng có thể nhìn thấy những biểu hiện bình thường, lại như đang tìm kiếm sự ngây thơ thường ngày của hắn.
Nhưng mà cũng không có.
Thời điểm khi y nhìn hắn, hắn chính là hơi khẽ nâng cằm, chớp chớp đôi mi thật dài, hàng mi đen nhánh khẽ run, giống như cánh bướm sắp bay lên. Hai mảnh môi mỏng đỏ mọng hơi hé mở, hầu kết nhô lên hơi động một chút theo động tác nuốt vào mà di chuyển lên xuống.
Hình ảnh ướt át này chứa đầy những ham muốn bất tận, y sững sờ trong giây lát, quên mất việc nhìn đi chỗ khác, nhất thời không thể kìm lòng nhìn hắn mà nuốt nước miếng.
Ngay lập tức, tất cả sự xấu hổ, căng thẳng và hoang mang đều bị hình ảnh này thổi bay, một cảm giác kỳ lạ không biết từ đâu ập đến nhanh chóng đến độ không thể kiểm soát.
Giây tiếp theo, có lẽ Biên Nham đã cảm nhận được ánh nhìn của y, bỗng nhiên mở to hai mắt, thẳng tắp theo hướng y mà nhìn qua.
Y bất ngờ không kịp phòng bị mà cùng hắn nhìn nhau, lúc này mới đột nhiên hoàn hồn lại từ sự hoảng hốt vừa rồi, mất tự nhiên đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Đối với y hình ảnh trên màn hình trở thành một khối màu đơn điệu và vô nghĩa, tâm trí y bây giờ tràn ngập những gì y mới vừa nhìn thấy.
Càng không xong chính là, trong một mảng suy nghĩ hỗn loạn, y rõ ràng cảm nhận được dưới thân của chính mình đang nổi lên phản ứng.
Hơn nữa không thể không thừa nhận chính là, vào thời điểm một giây trước khi Biên Nham nhìn về phía y, y có một loại xúc động mãnh liệt muốn tiến tới hôn hắn.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu y: Chắc chắn là mình điên rồi.
Ngay khi đủ loại suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu y, Biên Nham đột nhiên đứng dậy đi về phía phòng tắm ở phía sau.
Phương Khiếu ngay từ đầu vẻ mặt còn kinh ngạc kêu lên một tiếng “Nham Nham”, nhưng khi rõ ràng biết hắn muốn đi đâu liền thực hạ lưu mà cười một tiếng.
Bằng cách nào đó, y tự động chặn lại những tiếng rên rỉ tục tĩu bên tai, nín thở ngưng thần mà chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong phòng tắm.
Nhưng ngay từ lúc Biên Nham bước vào, y đã không thể nghe thấy tiếng gì khác ngoài thanh âm ào ào của tiếng nước chảy.
Tất cả các loại suy nghĩ hỗn loạn nhanh chóng nhường chỗ cho một loại suy nghĩ tại thời điểm này: Biên Nham đang làm gì trong đó?
Hình ảnh hiện lên trong đầu y giống như một ngọn lửa cháy cao đến tận trời và gần như đốt cháy toàn bộ cơ thể y.
Đúng lúc y đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng tắm mở ra. Biên Nham từ trong đi ra, y mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn hắn.
Tóc hắn toàn bộ ướt sũng, từng giọt từng giọt nước từ những ngọn tóc đen nhánh mà nhỏ xuống, trên khuôn mặt trắng nõn vẫn còn mang theo bọt nước.
Vừa đi tới, hắn liền lớn tiếng đánh vỡ không khí xấu hổ: “Còn xem sao?”
Giọng nói hơi khàn kéo y ra khỏi trạng thái xuất thần, y gãi gãi đầu giả vờ bình tĩnh: “Không xem nữa, cái thể loại này xem chung thật ngại.”
“Vậy tắt đi, tắt đi.” Lưu Dương đồng ý, nhìn ra được hắn cũng có chút xấu hổ.
Phương Khiếu đứng dậy tắt TV, lấy đĩa DVD ra, quay đầu nói với Biên Nham: “Tiểu tử này, ta nói nhìn không ra, hỏa khí tràn đầy nga.”
“Thường thôi, thường thôi.” Biên Nham trở lại phong thái thường ngày, ngồi bên cạnh y mà ra sức hất tóc, cố ý đem những giọt nước ném hết lên người y.
Lúc bình thường, y sẽ lao vào đánh hắn, nhưng bây giờ trong đầu y chỉ toàn là hình ảnh của hắn lúc đó, giống như một cái máy chiếu bị trục trặc, chiếu đi chiếu lại không ngừng.
“Vẫn còn choáng váng, chưa lấy lại tinh thần?” Biên Nham chắc là thấy y khác thường ngày nên đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu y.
“Cậu mới choáng váng.” Y liếc nhìn hắn một cái, có chút không được tự nhiên.
“Lư Phái,” Phương Khiếu khom lưng, một tay chống đầu gối, một tay khoác lên vai y, “Không ngờ trong bốn người chúng ta cậu lại là người ngây thơ nhất, còn Biên Nham thì là giả ngây thơ.”
“Lăn đi.” Y cùng Biên Nham trăm miệng một lời.
Hết chương 3