Chương 2: Trung khảo
Nhìn đi nhìn đi, cái tên tiểu tử chết giẫm này nói chuyện chính là thiếu đánh như vậy, nếu không phải y tính tình thiện lương, thì đã cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp mỗi ngày rồi.
Bất quá y rốt cuộc cũng không nhịn được, tiến lên mà vật lộn với hắn, tay đấm chân đá cả một đường cho tới tận cửa nhà.
Vừa tới chân cầu thang, cả hai liền ngay lập tức nghiêm túc mà tách ra, chỉnh lại quần áo gọn gàng, nhưng vẫn không quên trừng mắt mà liếc nhau, sau đó nhanh như bay mà chạy lên cầu thang.
Ngay khi y vừa bước vào cửa, mùi thơm của đồ ăn đã xông vào mũi, chạy vào phòng bếp đã thấy mẹ của y đang bưng từng món đồ ăn mà dọn lên bàn. Bà nhìn nhìn bộ đồng phục nhăn nhúm trên người y rồi nhíu mày: “Lại mới nháo cùng Biên Nham?”
Y rửa sạch tay, đũa cũng không cầm, trực tiếp dùng tay ngắt lấy miếng thịt nhét vào trong miệng, mơ hồ nói: “Đâu có chuyện đó.”
“Phái Phái, khi có mâu thuẫn đừng nên lúc nào cũng giải quyết vấn đề bằng việc đánh nhau, phải nói đạo lý, có hiểu không?” Mẹ y vừa nói chuyện với y vừa dọn dẹp lại trong bếp.
Bà là giáo viên của trường tiểu học y đang học, vì thế cách mà bà giáo dục y cũng nguyên tắc như trong sách giáo khoa vậy.
“Biên Nham vừa nhìn liền biết là một đứa trẻ ngoan, con cũng đừng lúc nào cũng đi chọc ghẹo người ta.”
Y cắn một miếng, trợn trắng mắt, yên lặng ngồi vào bàn ăn.
Kinh nghiệm trước đây nói cho y biết, lúc này chỉ cần y nhiều lời thêm một câu, mẹ y sẽ bê ra không biết bao nhiêu lời trích dẫn trong sách giáo khoa tiểu học của y để mà giáo huấn y. Cái gì mà bạn bè thì phải tương thân tương ái, đoàn kết thân thiện, cái gì mà bằng hữu là cả một đời, cái gì mà chờ đến khi y trưởng thành thì sẽ hiểu rõ bằng hữu quan trọng như thế nào. Cảm tính bên trong y muốn hét lên, lần nào cũng đều là Biên Nham chọc y trước, nhưng lý trí lại ngăn y lại, y yên lặng gật đầu, rồi nói bằng giọng ủy khuất: “Đã biết, mẹ.”
Lấp đầy dạ dày, y trở về phòng nằm dài trên bàn làm bài tập. Làm được một nửa, đột nhiên y cảm giác có cái gì đó rơi xuống từ trên cửa sổ. Ngẩng đầu lên liền thấy một cuộn giấy trắng được treo bằng một sợi dây, đang lắc lư bên ngoài cửa sổ.
Y mở cửa, vươn nửa người ra ngoài, đưa tay gỡ lấy cuộn giấy. Mở nó ra, trên đó là hình vẽ một cái đầu heo vô cùng xấu xí, mũi tên chỉ vào hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “Lư Phái”.
Hình vẽ và chữ viết xấu như vậy, làm y phải cười thành tiếng.
Y mượn Biên Nham sách cho tiết cuối của buổi chiều, nghe giảng chán muốn chết, liền tiện tay vẽ vào chổ trống phiên bản Q* Biên Nham khiêu vũ. Y học vẽ từ ba của y từ khi y còn rất nhỏ, chỉ cần nhìn là biết y đang vẽ ai mà không cần phải ghi chú kế bên. Hắn có lẽ đã nhìn thấy hình vẽ của y, có lẽ đang tức giận vì y vẽ hắn như một tiểu cô nương, nên đã vẽ lại hình đầu heo để trả thù.
(*Phiên bản Q: là kiểu hình vẽ chibi)
Đầu heo chỉ có vài nét đơn giản mà hắn có thể vẽ thành xấu xí như vậy, y nghĩ thầm hắn mới chính là đầu heo.
Y đem nửa thân trên vươn ra khỏi cửa sổ, dựa đầu vào sát thành cửa, ngẩng cổ lên mà hét: “Biên Nham, cậu mới là heo.”
Trên lầu vang lên tiếng cười khúc khắc, Biên Nham liền thò đầu ra ngoài, làm mặt quỷ với y, giọng nói không khỏi đắc ý mà nói: “Vẽ thật giống, phải không”
“Giống cái rắm.” Y chẳng muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, thụt đầu vào, đem cửa sổ “rầm” một tiếng đóng lại.
Đây là một trong những cách mà trước đây y và hắn thường dùng để nói chuyện với nhau: hắn dùng sợi dây thả tờ giấy xuống, y vươn cổ ra hét ngược trở lên.
Bất quá, những năm đó tuy rằng Biên Nham luôn là người chọc y trước, nhưng y cũng không rơi vào thế hạ phong, cũng không thiếu chiêu mà đáp trả hắn.
Y hay vứt đồ lung tung vì thế mà luôn quên mang theo sách giáo khoa, chuông vừa reng y liền nhảy nhót chạy sang lớp bên cạnh, dựa vào cửa lớp của Biên Nham mà hét lên: “Biên Nham! Sách Ngữ văn!”
Sau khi tiếng hét của y vừa vang lên, những cái đầu nhỏ trong lớp đồng loạt quay lại, hướng về phía y. Biên Nham chậm rãi rút quyển sách từ trong cặp xách ra, bước tới đập quyển sách cái bốp vào tay y: “Lư Phái, cậu là óc heo a, sao ngày nào cũng quên mang sách.”
Kỳ thật cũng không phải y ngày nào cũng quên. Mấy lần đầu y vì quên thật nên mới chạy đi kiếm hắn để mượn, nhưng về sau lại trở thành như một loại quán tính.
Quỷ mới biết vì cái gì mà việc y chạy đi tìm Biên Nham mỗi ngày để mượn sách lại có thể trở thành quán tính. Tóm lại, nếu ngày nào y không chạy đến lớp của Biên Nham để kêu réo vài tiếng, y liền cảm thấy ngày hôm đó như thiếu thiếu cái gì, lúc làm bài tập cả người đều khó chịu.
Chuông học vang lên, y chạy vội về lớp học ngồi xuống lật sách của Biên Nham ra, trên trang sách là những đường gạch dưới quanh co khúc khuỷu, cùng với nét chữ xiêu xiêu xiêu vẹo vẹo rải rác khắp nơi.
Y khẽ cười một tiếng, ngẩng cao đầu, đem chữ rồng bay phượng múa của mình mà chép bài giảng của thầy giáo trên bảng vào trong sách, kế bên chữ của Biên Nham.
Cao thấp đã phân, trong lòng y thầm vỗ tay tự tán thưởng chính mình.
Có nét chữ như “chó bò” của Biên Nham kế bên làm nền, tôn nét chữ của y lên làm chúng trở nên phá lệ tuấn dật.
Đây chính là lý do vì sao khi y mượn sách của Biên Nham thì liền nghiêm túc tập trung mà nghe giảng. Y ngồi đoan đoan chính chính sống lưng thẳng tắp, tư thế cầm bút cực kỳ chuẩn xác, mỗi chữ nghe được đều thẳng tắp mà ghi xuống phần chổ trống.
Nói đến cũng lạ, chỉ khi y dùng sách của Biên Nham thì mới có sức lực để nghe giảng, nhưng đến khi dùng sách của y thì một chữ cũng lười viết, tâm hồn thì không biết đã lãng du đến chiều không gian nào, cũng chẳng để ý thầy giáo ở trên bục giảng đang nói cái gì.
Thỉnh thoảng y cũng hay vẽ vài thứ linh tinh vào mấy chổ trống, nhưng hầu hết là phiên bản Q của Biên Nham với đủ các loại động tác khó mà tưởng tượng ra.
Lúc mới bắt đầu, y vẽ vẫn còn chưa quen tay, luôn cố gắng để vẽ thế nào cho giống. Sau này, y càng vẽ càng lưu loát, chỉ cần xoạch xoạch vài nét đơn giản là có thể vẽ ra Biên Nham thật sinh động.
Sau lại bị bọn Phương Khiếu và Lưu Dương mượn sách để chép bài. Đến lúc trả lại, bọn chúng lại tỏ ra vô cùng hứng thú với những hình vẽ linh tinh trên đó, thế là hai đứa đó dùng cánh tay kẹp lấy cổ y, đe dọa y phải vẽ cho mỗi đứa một tấm.
Mặc dù vào thời điểm đó, y đã vượt ra khỏi hàng ngũ “hình thể cọng giá”, nhưng cũng không đủ sức để lấy một chọi hai. Lực bất tòng tâm lại bị hai đứa đó uy hiếp, trên đường về nhà y dựa vào thềm đá mà vẽ cho mỗi tên một bức. Thực ra mà nói, hai bức này thua xa những bức vẽ trên sách giáo khoa mà y vẽ cho Biên Nham.
Nếu có ai đó nhìn vào chữ viết của y và Biên Nham, sẽ tuyệt đối không một chút do dự mà phán rằng Biên Nham không học vấn không công danh. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, chữ viết của Biên Nham tuy rằng xấu đến kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp đảm. Vậy mà sau mỗi kì thi, hắn cư nhiên lại luôn ở trong danh sách đầu bảng. Trong khi chữ viết của y vô cùng tốt, vậy mà khó khăn lắm mới với tới vị trí phần trên của giữa bảng.
Mà ngay cả “phần trên của giữa bảng” cũng phải nhờ vào phúc của Biên Nham. Nhờ y dùng sách của Biên Nham, nhờ nét chữ của Biên Nham hỗ trợ, mà y mới có khí thế hừng hực, học hành vô cùng nghiêm túc, múa bút như kiếm, những tật xấu cũng nhờ đó mà sửa được hơn phân nửa.
Lại nói, y cũng không phải là kẻ hiếu thắng, nhưng lạ là phàm chuyện gì có liên quan đến Biên Nham là y lại trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Có lẽ là từ nhỏ, những điểm mà y có thể hơn được Biên Nham là vô cùng hiếm hoi, nên khi phát hiện ra được điểm lợi thế nào đó, y liền không thể không nóng lòng mà khoe khoang.
Y thập phần thiếu đánh mà đưa chữ y viết đặt dưới mắt của Biên Nham mà mở miệng nói: “Biên Nham, cậu không cảm thấy tự hổ thẹn khi nhìn thấy những chữ viết vừa cứng cáp vừa hữu lực như thế này ư?” Thấy hắn không để ý đến y, toàn tâm toàn ý mà bò rạp trên mặt đất loay hoay với mô hình đồ chơi ba hắn mua cho hắn. Y nhướng người lên, không ngừng cố gắng mà tiếp tục hỏi: “Hửm? Vì lý do gì mà chữ viết của cậu từ lúc mẫu giáo đến giờ chẳng đổi tẹo nào?”
“Đúng, đúng, đúng” Hắn không kiên nhẫn mà trả lời cho xong, “Lư Hi Chi*”
*Vương Hi Chi là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn. Ở đây Biên Nham đang khịa Lư Phái là Lư Hi Chi.
Hắn càng không để ý đến y y càng hưng phấn, vươn tay nắm lấy cằm hắn, khiến hắn phải ngẩng đầu lên, rồi nói: “Nhưng lớn lên khuôn mặt càng xinh đẹp.”
Hắn lại ghét nhất người khác nói hắn xinh đẹp, không chút do dự mà đập cái “chát” lên cánh tay y.
Y ăn đau liền rụt tay về, nhìn cái chổ bị đánh đang ửng đỏ kia, lại vươn tay mà nhéo nhéo phía sau cổ hắn: “Quân tử động khẩu không động thủ a.”
Hắn bẻ ngón tay y ra: “Lư Phái, tiểu nhân như cậu không biết xấu hổ mà cũng tự nhận mình là quân tử.” Ngón tay y bấu càng chặt, hắn bẻ thế nào cũng không nhúc nhích, hắn liền quay lại nghiêng người đạp y một đạp. Y liền buông tay ra, nhưng cánh tay lại vòng qua chế trụ cổ hắn, cả người y đè hết lên người hắn: “Đừng động, cậu đã bị bắt.”
Hắn bị y ấn xuống không thể di chuyển, cánh tay tự do còn lại của hắn liền gãi vào eo y. Y sợ nhột, ngay lập tức đã buông tay cuộn tròn trên đất mà cười đến lăn lộn.
Hắn sau khi tứ chi được tự do bèn nhào lên nhéo cổ y, cả hai đứa hết nhéo lại đá rồi cào cấu loạn xạ, chỉ trong chốc lát cả hai quấn lấy nhau lăn tròn như quả banh.
Trong khi cả hai vẫn còn đang đánh đến thắng bại bất phân thì mẹ của Biên Nham bước vào.
Y từ nhỏ đã thích dì Biên, bởi vì dì đặc biệt xinh đẹp hơn nữa còn rất dịu dàng. Bất cứ khi nào dì nhìn thấy y, dì cũng đều đưa tay ra mà xoa đầu y, mỉm cười với y rồi nói: “Phái Phái mới đến chơi à.”
Biên Nham lớn lên giống mẹ, nhưng tính tình thì không được dịu dàng như dì ấy. Khi giận lên liền động thủ, nhìn khắp cả người cũng tìm không thấy hai chữ dịu dàng. Lại nói ba hắn cũng là một người hiền lành, hào hoa phong nhã, không biết như thế nào lại nuôi ra một tên tiểu quái vật như Biên Nham?
Lúc trước chưa đi học, hắn còn đáng sợ hơn, mở miệng ra là cắn người.
Y từng bị hắn cắn, có một thời y vô cùng lo sợ, không biết bản thân mình sẽ bị mắc bệnh chó dại hay không.
Khi y vừa nhìn thấy mẹ hắn, ngay lập tức nhảy sang bên cạnh giả vờ ngoan ngoãn: “Dì Biên.”
Dì Biên đặt dĩa trái cây đã rửa sạch lên bàn, kêu hai đứa qua ăn, rồi lại mỉm cười hỏi y: “Phái Phái, con tính chuyển lên Cao trung nào?”
Y vươn tay gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói: “Nếu được con muốn học Cao trung Số 8, nếu không được thì vào Cao trung Số 16 ạ.”
Dì Biên đưa tay vuốt lấy tóc của Biên Nham rồi nói: “Chú với cô cũng thấy như vậy, nếu con và Biên Nham có thể học chung một trường thì thật là tốt biết mấy.”
Y đưa tay cầm lấy hơn nửa quả cam đã được bóc vỏ mà Biên Nham đưa qua, ngốn cả vào trong miệng, ngẩng đầu lên vừa cười vừa nói: “Ân, con cũng muốn vậy.”
Khi đó, kỳ thi tuyển sinh cấp ba vừa kết thúc, kết quả điểm thi vẫn còn chưa có. Bốn người bọn y ban ngày thì tụ tập với nhau, tối đến thì y lại chạy lên nhà của Biên Nham để vật lộn với hắn.
Mặc dù y chưa bao giờ thấy Biên Nham sử dụng năng lượng của mình một cách nghiêm túc, nhưng điểm số của hắn lại luôn nằm trong số những người giỏi nhất lớp. Trường Cao trung Số 8 quả thật đối với hắn không là vấn đề.
Số 8 Cao trung là trường trung học tốt nhất trong khu vực của bọn y, chỉ có bốn mươi học sinh đứng đầu trường mới có hy vọng được nhận vào. Cả Biên Nham và Lưu Dương đều ở trong hàng ngũ đó. Thế nhưng y và Phương Khiếu lại là thành phần “không chơi” với điểm số.
May mắn thay trường Cao trung Số 8 đã nới lỏng yêu cầu cho các học sinh năng khiếu. Trước đó y đã làm kiểm tra môn mỹ thuật và điểm số cũng không tệ, nên bây giờ y đang chờ điểm thi. Phương Khiếu thì đã sớm giành được một vị trí trong trường Cao trung Số 8 nhờ thành tích hạng hai của cậu ấy trong cuộc thi chạy đường dài cấp thành phố.
Lại nói tiếp, lúc đó y đã thực sự rất lo lắng. Y sợ có khi nào cả ba người bọn họ đều được nhận vào Cao trung Số 8, chỉ còn y là người duy nhất rớt lại. Bốn đứa bọn y lớn lên cùng nhau, làm gì cũng phải làm cùng nhau, nghĩ đến cảnh một mình phải đến Cao trung Số 16, y không khỏi mà chạnh lòng.
Vì thế việc có vào được Số 8 Cao trung hay không đối với y mà nói là vô cùng trọng yếu, nó liên quan đến hai điều quan trọng nhất vào thời điểm lúc đó là lòng tự tôn và tình bạn.
Y mỗi ngày đều cầu nguyện vài câu trước khi đi ngủ, không cần biết là cầu Chúa Giê-su hay cầu Quan Âm Bồ Tát, tóm lại cũng phải lải nhải vài câu, phù hộ cho y cùng với ba người bọn hắn có thể cùng học với nhau ở trường Cao trung Số 8.
Y thầm nhủ trong lòng nếu được vào Cao trung Số 8, nhất định y sẽ chăm chỉ học hành, không bao giờ xao nhãng trong lớp.
Cuối cùng cũng không biết vị thần Phật nào đã cảm động trước thái độ thành khẩn của y hay là khó chịu vì sự cằn nhằn của y, mà điều ước của y cuối cùng cũng đã thành hiện thực: điểm số của y vừa đủ chạm ngưỡng điểm dành cho học sinh năng khiếu.
Giây phút nghe được kết quả thông báo trên điện thoại, y đã nhảy cẫng lên hướng mẹ y mà hét lên trong sung sướng: “Con thi đậu rồi, con có thể đi học ở Số 8 Cao trung!”
Sau đó y lại chạy đến bên cửa sổ, rầm một tiếng mà đẩy ra, hướng lên lầu trên mà hét: “Biên Nham! Biên Nham!”
“Bao nhiêu điểm?” Biên Nham trả lời rất nhanh, giống như vẫn luôn canh giữ ở bên cửa sổ.
“Qua rồi! Tớ có thể học cùng trường với các cậu rồi!” Y vui mừng còn hơn trúng số.
“Thật hả?!” Tóc hắn rơi trước trán, híp mắt cười, quát với y: “Lên đây, lên đây!”
“Lên liền đây!”
Y liền đóng cửa sổ lại, chạy như bay ra khỏi cửa, từ xa nói với mẹ y: “Mẹ, con đi tìm Biên Nham.” Mẹ y còn chưa kịp nói chuyện với y, y đã ba bước thành hai mà chạy ngay lên lầu trên.
Biên Nham đang mở cửa, thấy y chạy tới, hắn liền giơ nắm tay, y cũng nắm chặt bàn tay mà cụng vào tay hắn. Y chạy vào bên trong, ngã vật trên giường hắn, trong lòng hạnh phúc vô biên vui mừng khôn tả.
Hết chương 2