Chương 14: Dừng chân
Đây là một kết quả phân lớp không kinh không hỉ, nhưng sau lần phân ban này, khoảng cách giữa lớp tôi và lớp Biên Nham tăng lên rất xa. Lớp của Biên Nham nằm ở phía đông của tầng năm, lớp của chúng tôi thì ở phía tây của tầng năm. Cũng may là vẫn cùng một tầng, ngẫu nhiên học chéo lớp cũng coi như thuận tiện, tôi cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Sau khi vào lớp mỹ thuật, bầu không khí học tập rõ ràng không căng thẳng, áp lực như hồi lớp mười. Trên bảng điểm cũng không còn một dọc những cái tên, như vô số những nét mực đen nặng trịch, nằm đè trên cái tên của tôi. Tôi lại từ vị trí giữa cuối bảng điểm tiến lên vị trí đầu của giữa bảng. Căn cứ vào tình hình thi vào đại học của Tám trung năm ngoái, thành tích này của tôi dư dả vào học viện mỹ thuật địa phương, còn có thể vào Mỹ thuật Y và Đại học A hay không thì phải xem tạo hóa của bản thân.
Đồng thời, bầu không khí ở trong các môn chuyên ngành cũng dần trở nên nghiêm túc hơn. Trường đặc biệt sắp xếp một phòng tranh cho lớp mỹ thuật ở ngay bên cạnh. Các chủ đề thảo luận trong lớp học cũng dần dần chuyển từ vật lý toán học sang thành kết cấu màu sắc, bố cục sáng tối, cùng với các thuật ngữ mỹ thuật.
Thôi Phóng với tôi được phân cùng một lớp, thời gian chơi bóng rổ trong tiết tự học buổi chiều của năm lớp mười, khiến hai người chúng tôi đã trở nên tương đối quen thuộc, đồng thời cũng trở thành những người bạn tốt của nhau. Nhưng mãi cho đến khi vào học chung một lớp, tôi mới được biết từ những cuộc trò chuyện của các bạn học xung quanh, ba Thôi Phóng là giáo sư của Học viện Mỹ thuật địa phương và là chủ tịch Hiệp hội Mỹ thuật thành phố B.
Cũng khó trách trong tranh của hắn luôn lộ ra một cỗ linh khí, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bất đồng với các tác phẩm của các thí sinh khác.
Tuy nhiên, chưa kịp cảm nhận được bầu không khí của lớp mỹ thuật, thì hai tuần sau khi khai giảng, Biên Nham đã mang đến một tin tức khiến tôi choáng váng: tất cả học sinh lớp Nobel đều yêu cầu ở lại ký túc xá của trường.
“Hả?” Tôi kéo dây đeo cặp xách trên vai, há mồm cứng lưỡi: “Đều, đều phải ở lại à?”
Biên Nham bĩu môi gật gật đầu, thoạt nhìn rõ ràng rất không vui: “Tuần sau phải chuyển tới đây.”
“Sao lại thay đổi quy tắc a… Cái này không phải là tự nguyện sao?” Tôi bất giác mà oán trách.
“Đúng thế, vì ký túc xá của giáo viên vẫn còn dư vài phòng trống.” Hắn dắt xe ra, bước một chân qua: “Nghĩ tới là thấy nghẹt thở!”
“Bằng không tớ cũng ở lại với cậu là được rồi!” Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, lại bị những câu nói của Biên Nham vả một phát như chuột đất mà nhanh chóng chạy trở về: Ký túc xá giáo viên?!
…… Vẫn là thôi quên đi, như thế nào cũng sẽ không được ở cùng một chỗ.
Sáng sớm thứ hai, Biên Nham đến gõ cửa nhà tôi, tôi đang đánh răng, miệng đầy bọt mà thò đầu ra: “Sớm như vậy?”
“Lư Phái!” Hắn nắm lấy khung cửa kêu lên: “Lát nữa ba tớ chở tớ đến trường, phải mang theo chăn đệm gì gì đó, các cậu cứ đi trước đi, đừng chờ tớ.”
Tôi sửng sốt: “Không đi cùng sao?”
“Ừm, đến trường rồi lại đi tìm cậu.” Hắn vò vò đầu, mím môi: “Cậu rửa mặt mau đi, đừng đến trễ, tớ đi lên đây.”
“À.” Tôi quên mất là mình đang đánh răng, theo bản năng dùng tay lau lau miệng, mang theo một đống bọt dính lên tay, lúc này mới phát hiện ra là mình còn chưa súc miệng.
Ập dòng nước lạnh lên mặt, tôi mới hậu tri hậu giác đột nhiên mà ý thức được, sau này mỗi buổi sáng, chúng tôi bốn người đạp xe đến trường bây giờ sẽ chỉ còn lại ba.
Thiếu đi một người, lúc đi tôi cứ mãi quay đầu lại xem có nhìn thấy được chút bóng dáng nào của Biên Nham.
Lững thững cầm lấy cặp xách, bước xuống lầu mà cảm thấy trong lòng trống rỗng, xuống tới tầng trệt rồi mà vẫn cảm giác như thiếu đi cái gì đó. Tôi buồn bực một đường đạp xe về phía trước miên man suy nghĩ. Lúc đến đèn đỏ, tôi dừng lại quay đầu nhìn như một thói quen, lập tức sực nhớ ra là không có Biên Nham ở phía sau, chàng thiếu niên lúc đạp xe tóc bị thổi lên bay bay trong gió.
Thói quen đi học cùng nhau từ lúc mẫu giáo cuối cùng cũng phải thay đổi.
Rốt cuộc là vẫn phải lớn lên a, làm sao để có thể giữ mãi mọi thứ không thay đổi đây?
Lớp của Lưu Dương và Phương Khiếu ở lầu một. Nói xong lời tạm biệt, tôi chậm rãi bò lên cầu thang. Vừa rẽ lên tầng bốn, phía sau truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, giống như ai đang đuổi theo. Còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, một cánh tay đã khoác lên vai tôi, thanh âm quen thuộc truyền đến bên lỗ tai: “Đi chậm như vậy, ăn không no à?”
Những tích tụ trong lòng thoáng cái đều bị cuốn trôi, trong nháy mắt tất cả đều biến thành kinh hỉ. Tôi quay đầu lại nhìn hắn: “Nhanh như vậy đã đến?”
“Thấy các cậu đi ở phía trước, tớ liền chạy đuổi theo sau!” Tay Biên Nham treo trên vai tôi, miệng thì vẫn còn đang thở hồng hộc, “Cũng coi như là đuổi kịp!”
“Cậu kêu một tiếng không phải là được rồi sao.” Tôi nhìn chằm chằm vào lồng ngực đang phập phồng lên xuống dưới bộ đồng phục học sinh của hắn, khóe miệng cong lên.
“Có kêu, mà cậu có nghe đâu.” Khuỷu tay hắn khoác trên vai tôi, hơn phân nửa trọng lượng đè lên người tôi, mặt nhìn tôi nói: “Đúng rồi Lư Phái, buổi trưa đến giúp tớ sắp xếp đồ đạc ở ký túc xá đi. Đồ đều chất đống ở trên giường. Ba tớ phải đi làm, nên tớ để ông ấy đi trước.”
“Còn cần phải hỏi sao?” Tôi chuyển tầm mắt từ dưới đất lên trên mặt hắn ta: “Ăn cơm xong rồi cùng đi.”
Hắn gật đầu mạnh một cái. Có thể là do chạy nên cổ họng khô, hắn cố gắng nuốt xuống một chút, vẫy vẫy tay với tôi: “Vậy tớ vào lớp trước, giữa trưa học xong cậu nhớ chờ tớ ở trước cửa lớp của tớ.”
Lớp văn học trên lầu năm truyền đến tiếng đọc sách ong ong, các loại âm thanh hỗn tạp dồn lại cùng một chỗ, nghe như tiếng sấm rền liên tục không dứt. Trước cửa lớp có giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện với học sinh, bạn học sinh đó cúi đầu chắp tay sau lưng, cũng không biết có nghe lọt được chữ nào vào trong lỗ tai hay không.
Cửa lớp mở rộng, nhìn vào bên trong, trước mặt mỗi người đều là một chồng sách dày cộp. Có một số được sắp xếp chỉnh tề, cũng có một số nhìn như chực chờ sắp đổ.
Sách giáo khoa a, sách bài tập a, giấy kiểm tra trắng như bông tuyết a.
Buổi trưa, sau khi cùng Lưu Dương Phương Khiếu ăn cơm trưa ở căng tin, tôi đi theo Biên Nham đến ký túc xá của hắn.
Ký túc xá là kiểu phòng tám người. Có ba phụ huynh đang dọn dẹp giường, vài học sinh thì đang ngồi ở trên giường nói chuyện phiếm. Thấy chúng tôi đi vào, liền cùng Biên Nham mà chào hỏi.
Tôi đi theo phía sau hắn, cũng nhất nhất gật đầu chào. Những người này đều là những học sinh đứng đầu trong các lớp học lúc còn chưa phân ban, dù vậy thì một người tôi cũng đều không biết.
“Chỗ của tớ nằm ở đây.” Biên Nham đi lên phía trước, chỉ chỉ vào cái giường cuối cùng bên dưới cửa sổ, ngồi xuống và vỗ nhẹ bên cạnh: “Nghỉ một lúc đi rồi hẳn dọn dẹp.”
Tôi đi qua ngồi bên cạnh hắn, ngẩng đầu quan sát chung quanh. Ký túc xá này khá rộng rãi, còn có lắp điều hòa.
“Biên Nham, đây là bạn học lớp 11 của cậu à?” Nam sinh ngồi đối diện mang cơm hộp vào ký túc xá, lúc này đang ngồi khom lưng múc cơm bỏ vào miệng.
Tôi lắc đầu vừa định mở miệng nói, thì Biên Nham liền đưa cánh tay qua khoác lên vai bên kia của tôi: “Bạn thân từ nhỏ, cùng nhau lớn lên.”
Tôi mỉm cười với hắn: “Xin chào, tớ tên Lư Phái.”
“Tớ là Giang Nhậm.” Hắn cũng cười cười với tôi: “Cậu ban nào?”
“Ban mỹ thuật.”
Nam sinh kia gật gật đầu, liếc mắt nhìn tôi một cái, không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Cậu ấy vẽ tranh đặc biệt lợi hại!” Dừng lại vài giây, Biên Nham mới tiếp lời: “Đã giành được giải thưởng cấp thành phố, đúng không Lư Phái?”
“A?” Tôi không nghĩ rằng Biên Nham lại đột nhiên đề cập đến điều này, lúng túng mà gãi đầu: “Hình như là có.”
Nam sinh nhìn tôi lần nữa, sau đó mỉm cười.
“Cái gì mà gọi là hình như? Tớ nhớ rõ là cậu đã phải trải qua rất nhiều vòng thi.” Biên Nham quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt ý vị không rõ.
“Đã qua rồi, qua rồi. Nhắc tới cái này làm gì.” Tôi đứng lên mở tấm đệm vẫn còn đang cuộn lại ra, xoa xoa tóc hắn: “Mau mau mau, đứng lên thu dọn đi.”
Tay hắn bất thình lình vươn tới, nhắm phía sau cổ tôi mà nhéo một cái. Tôi theo bản năng rụt về phía sau, quay đầu lại mà nhìn hắn. Hắn hướng tôi bĩu môi, vẻ mặt thoạt nhìn có chút bất mãn.
Tôi bày ra một biểu tình nghi vấn, hắn lại không chịu để ý tới, lặng lẽ cùng tôi ở một bên thu dọn.
Một lát sau, mọi người trong ký túc xá đều đi hết, Biên Nham mới đột nhiên mở miệng: “Lư Phái, cậu đây là cam tâm mà hủy đi công sức của tớ có phải không?”
“Làm sao vậy?” Tôi sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng hắn đang nói cái gì.
“Cái tên Giang Nhậm kia, đặc biệt khinh người!” Thu dọn gần như đã xong, hắn ngồi xuống hướng về phía tôi: “Tớ ở giường này là bởi vì tớ là người cuối cùng dọn vào lớp Nobel, vậy mà mỗi ngày đều bị hắn ở trong tối ngoài sáng mà khinh bỉ.”
Tôi im lặng: “… Vậy tớ đây chẳng phải là sẽ bị hắn khinh bỉ đến chết sao?”
“Đúng vậy!” Biên Nham vươn tay ra nắm lấy cổ tôi, kích động nói: “Bởi vậy, tớ mới nói thay cậu, vậy mà cậu còn phá hết công sức của tớ!”
“Ai nha… Không có việc gì!” Tôi không quan tâm lắm: “Bị khinh bỉ mãi đã thành quen.”
“Ai nha, Lư Phái!” Hắn thở phì phì trừng tôi, có ý tứ rèn sắt không thành thép.
Giường đều được sắp xếp xong, tôi nằm trên gối của hắn, rũ mắt nhìn Biên Nham ngồi bên giường, cợt nhả nói: “Lĩnh vực nào cũng có chuyên môn riêng mà, ký túc xá của các cậu ai nấy đều là học bá, nếu tớ muốn so sánh thành tích, cánh cửa này tớ cũng ngại bước vào.” Tôi dịch sang bên cạnh, giơ tay vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh: “Đến đây Nha Nha, không tức giận a, lại đây ngủ cùng tớ.”
“Xì…” Hắn bị tôi làm cho tức giận hít sâu một hơi, đưa tay hướng vào bụng tôi mà tặng cho một quyền: “Bên cạnh cậu chính là học bá lớn nhất, sợ bọn họ làm gì!”
Tôi xoa xoa chỗ bị hắn đấm, cũng không đánh trả, cười hì hì nhìn hắn.
“Cười cái gì mà cười!” Hắn khả năng bị tôi cười đến ngượng ngùng, giả vờ nghiêm túc: “Tớ nói không đúng sao?!”
“Ài, đúng đúng!” Tôi nhìn biểu tình này của hắn, nhịn không được lại cười thêm chốc lát. Dưới sự trừng mắt của hắn, tôi mới chậm rãi dừng lại, ngửa đầu nhìn phòng ngủ trống rỗng: “Tại sao mọi người vẫn chưa trở lại?”
“Chắc là ở phòng tự học bên kia học bài rồi.” Hắn chỉ sang bên cạnh.
Tôi líu lưỡi: “Cũng quá liều mạng!” Nói xong lại nhớ tới cái gì đó, có chút khẩn trương hỏi Biên Nham: “Tớ ở đây lâu như vậy, có trì hoãn việc học của cậu hay không?”
“Không có việc gì a!” Hắn nhìn thẳng về phía giường đối diện: “Cậu ở đây bồi tớ thêm một chút nữa đi, tớ giờ không muốn học.”
Câu này hắn nói thật mập mờ, tôi nghe đến sửng sốt. Nhưng hắn vẫn không quay đầu lại, không để cho tôi nhìn thấy vẻ mặt hắn khi nói lời này, rốt cuộc là có xen lẫn một chút thích mà không nói ra lời hay không.
Giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ tắm rọi cả ký túc xá vắng người trở nên bừng sáng, lá cây ngoài cửa sổ bị gió thổi xào xạt đung đưa.
Trái tim tôi đột nhiên lạc mất một nhịp, ở trong lồng ngực hẹp mà chạy loạn, mạch đập nảy lên từng hồi, cảm giác không thở nổi.
Cả hai cùng im lặng không nói gì. Trong lúc hoảng hốt, tôi tùy tiện tìm kiếm thứ gì đó ở trong đầu để nói, hy vọng có thể che dấu đi sự xấu hổ của mình, cảm thấy bản thân thật không có chút tiền đồ nào: “Ký túc xá các cậu còn có ai nữa… À, đúng rồi, Kiều Dịch Hạ… Cậu ấy cũng ở trong lớp Nobel phải không? Cậu ấy không ở chung phòng với cậu à?”
Hắn nhất thời không nói gì, kinh ngạc, mắt vẫn nhìn thẳng giường đối diện. Một lát sau mới quay đầu lại nhìn tôi, đồng tử dưới ánh mặt trời hiện ra màu sắc rất nhạt. Tôi sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng hắn, ánh mắt tôi cứ nhìn lung tung, cuối cùng dán lên trần nhà.
“Không ở đây.” Hắn nói chuyện với phân nữa âm lượng, giọng nói dường như vẫn còn nằm trong cổ “Cậu ấy ở phòng bên cạnh.”
Thanh âm giống như từ mùa hè rực rỡ nóng bỏng chuyển thành mùa đông lạnh đến thấu xương.
Hồ đồ không biết tôi đã ra khỏi ký túc xá như thế nào. Huyệt thái dương giống như búa tạ đập vào, đột nhiên nhảy dựng lên. Trong đầu là những suy nghĩ dây dưa lung tung quấn lại với nhau không thể gỡ: “Biên Nham, cậu ấy… có thể cũng có một chút thích tôi không?”
Hết chương 14