Chương 13: Cao nhị
Hắn không thích sao? Hay là không quen dùng? Tôi nhìn chằm chằm vào bút chì trong tay tôi, có lẽ tôi nên tặng cho hắn một hộp bút nước thường, nói gì thì nói, bút máy đúng là quá rắc rối.
Sau khi có kết quả thi cuối kỳ, trong tay mỗi người đều nhận được một tờ giấy nguyện vọng phân ban. Điền xong tờ giấy nguyện vọng này là triệt để đánh một cái dấu chấm hết cho năm học lớp 10. Ở kế bên hai chữ “Văn khoa”, tôi đánh một cái dấu thật tiêu sái, không chút lưu luyến mà ở trong lòng nói lời tạm biệt với lý hóa sinh, sau đó đầu nhập vào cái ôm ấm áp của kỳ nghỉ hè.
Tuy nhiên, chưa nghỉ được vài ngày, tôi lại bắt đầu với những chuỗi ngày gắn bó với toán học – mẹ đã đăng ký cho tôi lớp học thêm toán gần đó. Vì thế mỗi buổi sáng thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu tôi, Lưu Dương, Phương Khiếu cùng nhau nâng cao giác ngộ toán học. Chiều thứ Ba, thứ Năm, thứ Bảy thì đến phòng tranh bồi dưỡng tình cảm với mỹ thuật. Ngay cả Biên Nham cũng đăng ký vào lớp tiếng Anh ở Tân Phương Đông. Bốn người chúng tôi không còn có thể giống như lúc bé, mỗi ngày đều lăn lộn trong bùn đất làm những đứa trẻ vô tri.
Cũng may lịch học hè cũng không đến nỗi căng thẳng như lúc đi học. Mỗi buổi tối khi mặt trời lặn, nếu mặt đất không đến nỗi nóng như lò nướng, bốn người chúng tôi liền tụ tập trên sân bóng rổ trước tòa nhà mà đánh bừa một trận.
Thường thì tôi và Biên Nham cùng một nhóm, Lưu Dương và Phương Khiếu một nhóm. Nhóm chúng tôi luôn thua, không riêng vì Phương Khiếu người cao chân dài, tùy tiện duỗi cánh tay một chút là có thể chạm tới rổ. Còn bởi vì bạn học Nha Nha, tuy rằng tư thế ném rổ siêu soái có thể so sánh với Rukawa Kaede. Nhưng nếu không phải đánh chạm rổ thì cũng chính là ngay cả giỏ cũng không chạm tới, tỷ lệ vào rổ là thấp đến đáng thương —— tôi hoài nghi tên gia hỏa này có chết cũng phải đẹp, căn bản bất chấp chuẩn xác.
Cho nên mặc cho tôi có ngăn những đợt tấn công như thế nào, nhóm chúng tôi vẫn luôn thua thảm. Lẽ ra hắn và Phương Khiếu nên cùng một nhóm mới có lợi cho sự phát triển bền vững của bộ tứ bóng rổ chúng tôi. Thế nhưng bạn học Nha Nha ra sức kéo chân tôi, nói như thế nào cũng không chịu đổi nhóm, lý do là ở cùng một chỗ với Phương Khiếu sẽ cảm thấy không được tự tin.
– — Làm ơn đi, cùng với kiện tướng thể dục thể thao ngọc thụ lâm phong như tôi chẳng lẽ sẽ không làm cho hắn càng mất tự tin hơn sao?!
Bất quá nói thì như vậy, tôi vẫn không thể không thừa nhận động tác ném rổ của hắn đích xác rất đẹp khiến người ta không thể rời mắt. Có trời mới biết vì sao tên này mỗi lần nhảy lên đều có thể vừa vặn lộ ra một đoạn eo trắng đến phát sáng.
Có lẽ tôi nên tặng hắn vài chiếc áo thun cỡ lớn, để ngăn chặn những suy nghĩ lung tung của tôi cùng với những ánh mắt ngó loạn không thể kiểm soát.
Tôi bắt đầu đem hình ảnh hắn với chiếc áo thun xếch lên cùng với đoạn eo trần vẽ lên trên giấy, một vòng eo mịn màng và xinh đẹp, cùng với cái rốn như ẩn như hiện gần thắt lưng. Khi hắn nhảy lên, luồng không khí đem chiếc áo thun hắn thổi lên cao, càng thổi càng cao ở trong trí tưởng tượng của tôi, rồi kéo dài vào trong các giấc mơ.
Bất quá, có một chuyện không quá vui vẻ chính là có một nhóm những người hàng xóm ăn không ngồi rồi hay hướng về phía chúng tôi mà xoi mói.
Vào một buổi tối khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, bốn đứa chúng tôi vẫn chia làm hai nhóm đấu với nhau.
Ngày đó cảm giác bóng của tôi rất tốt, mỗi lần ném đều trúng rổ, ba điểm rồi lại ba điểm. Ở trước mặt Biên Nham phô trương hết tài năng, rốt cục cũng cùng hắn mà cảm nhận được tư vị thắng lợi.
Phương Khiếu vạn phần không phục: “Tiểu tử ngươi hôm nay sao đột nhiên hỏa lực mãnh liệt như vậy?”
Tôi giơ tay lau mồ hôi, cảm thấy mình chính là được Rukawa Kaede hộ thể: “Lão hổ không phát uy cậu thật coi tớ là mèo bệnh a, hôm nay liền cho cậu mở rộng tầm mắt xem anh đây có bao nhiêu lợi hại!”
Phương Khiếu cầm bóng khoa trương chỉ vào tôi cười to: “Thở hồng hộc đến như vậy, cậu béo rồi!”
“Chờ đó!” Tôi vừa chỉ ngón tay vào Phương Khiếu vừa bước sang bên cạnh để uống nước.
Biên Nham đang cầm chai nước khoáng ừng ực uống được vài ngụm, thấy tôi đi qua, hắn tiện tay đưa chai nước cho tôi. Tôi nhận lấy ngẩng đầu hướng miệng chai mà uống. Trên mặt lại hơi nóng lên, trong đầu không hiểu sao lại xuất hiện một suy nghĩ: “Đây coi như là hôn gián tiếp đi?”
Cũng may vừa rồi vừa chạy vừa nhảy, trên mặt mỗi người đều đỏ bừng, ai cũng nhìn không ra là ai đang đỏ mặt.
Đặt chai nước khoáng xuống, bắt đầu một vòng đấu mới, tôi vượt qua Lưu Dương để đưa bóng, đồng thời hét lên với Biên Nham: “Nha Nha tiếp lấy!” Cánh tay tôi giơ cao qua đỉnh đầu ném bóng về phía hắn.
Hắn không biết đang suy nghĩ cái gì, cư nhiên mà nghiêng đầu một chút, tránh quả bóng đang từ xa đập tới.
“…” Làm cái gì a, tôi cũng không phải là muốn đánh hắn!
Tôi chạy qua, tay đẩy nhẹ trán hắn: “Nghĩ cái gì?”
“Hả? Ừm, thất thần…” Hắn thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, giơ tay cọ cọ chỗ bị tôi đẩy.
Tôi liếc hắn một cái, trên khuôn mặt trắng nõn của hắn đỏ lên, trán đổ mồ hôi, bị hoàng hôn chiếu rọi, giống như đang phát sáng.
Tôi ôm lấy cổ hắn, kéo hắn trở lại: “Đi, đi nhặt bóng với anh!”
Hắn cúi người, cư nhiên vòng qua, bước tới dựa vào thềm đá bên cạnh, lại cầm lấy chai nước khoáng, vừa mở nắp vừa nói: “Nóng chết được, cậu tự mình đi đi.”
Tôi bất đắc dĩ cười cười, đành phải tự mình chạy về phía những người hàng xóm đang ngồi buôn chuyện để nhặt bóng.
Phía bên đó là một nhóm các bác gái đang ngồi với nhau trên những chiếc ghế đẩu, quạt hương bồ trong tay phẩy nhẹ. Đến gần mới nghe thấy các bác đang nhỏ giọng bàn tán cái gì đó, lỗ tai tôi trong nháy mắt mẫn cảm bắt lấy một số nội dung có liên quan đến Biên Nham. Một giọng nói nói: “Đứa nhỏ nhà họ Biên kia học rất tốt.”
Một giọng nói khác lập tức tiếp lấy: “Bình thường học giỏi cũng vô dụng, nói không chừng đến lúc thi đại học lại phát huy thất thường. Loại chuyện này xảy ra trên người học sinh giỏi thường lắm… Huống hồ hiện tại mới học lớp 11, ai nói trước được.”
“Còn cái đứa Kiều cái gì Hạ kia, không phải nghe nói thành tích cũng không tệ sao, vậy thì có ích gì? Mẹ nó còn không phải là nhân tình của người ta.” Thanh âm trở nên thấp đến lén lút: “… Lần trước tôi còn nhìn thấy ả cùng nam nhân kia từ trong hành lang đi ra, xe kia không chừng cũng chính là nam nhân kia cho, nghe nói không những ả tự bán mình, mà con trai ả cũng…”
Đang nói chuyện người nọ bỗng phát giác tôi đang tới gần, đột nhiên im lặng, quay đầu lại cười nói với tôi: “Phái Phái a, mẹ con dạo này như thế nào a?”
Tôi khom lưng nhặt quả bóng lên, lạnh lùng nói: “Mẹ con dạo này bận lắm, không rảnh cùng các bác ở sau lưng người khác nói chuyện phiếm.”
Bước đi được hai bước, không nhịn được tôi lại quay đầu bổ sung thêm một câu: “Cũng không dám nhọc lòng các bác lo lắng, Biên Nham là được tuyển thẳng, không có cơ hội để trải nghiệm phát huy thất thường như các bác nói đâu.”
Nói xong liền quay đầu đi, không để ý tới một đám người sau lưng có biểu tình gì.
Vừa bị mấy câu vừa rồi thổi vào bên tai, nhất thời làm cho tôi không còn hứng thú tiếp tục chơi bóng: Mấy người này, có phải không muốn để cho những người khác được sống tốt hay không?
Vừa về đến, bọn hắn liền phát hiện ra khuôn mặt của tôi không đúng, tiến lại gần hỏi: “Có chuyện gì?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì!”
Lưu Dương tới vỗ vai tôi: “Có phải đám người kia lại nói gì không? Lần trước tớ đi nhặt bóng cũng nghe được không ít.”
Phương Khiếu nhận bóng: “Lần trước bọn họ còn nói tớ đầu óc đơn giản tứ chi phát triển y như ba tớ. Tớ thiếu chút nữa ném bóng vào mặt mấy người đó. Lần này bọn họ lại nói cái gì?”
“Cũng không có gì!” Tôi dựa vào thềm đá, lơ đãng nói: “Nói chút chuyện của Kiều Dịch Hạ.”
Mẹ của Kiều Dịch Hạ ở chung khu với chúng tôi có rất nhiều lời đồn đãi, lời này của tôi vừa nói ra, cả bọn đều không lên tiếng.
Một lát sau, Phương Khiếu mới nói: “Lần sau nghe thấy mấy chuyện này trực tiếp đi thẳng, đối với mấy người này không cần phải khách khí.”
Sắc trời dần tối, ngồi trên thềm đá hóng gió tán gẫu thêm một lát, mấy người bọn tôi bắt đầu đi về nhà. Bước vào hành lang, chỉ còn lại tôi và Biên Nham, hắn có chút do dự hỏi tôi: “Hôm nay những người đó… nói Kiều Dịch Hạ cái gì?”
“Ày, cũng không có gì,” Tôi cảm thấy những lời đó nghe có vẻ ghê tởm, không muốn làm bẩn tai của Biên Nham, đành nói qua loa cho có lệ: “Cũng chỉ là mấy chuyện đó.”
Hắn gật gật đầu, không hỏi thêm nữa. Có lẽ chơi bóng mệt rồi, ban đêm lại bị gió thổi nên hắn trở nên ít nói hơn nhiều so với thường ngày.
Tôi nhớ lại những lời vừa nghe lúc nãy, nắm chặt tay, cơn thịnh nộ lại lần nữa nổi lên: nếu những người đó dùng những lời lẽ như vậy nói về Biên Nham, tôi có lẽ thực sự sẽ không thể kiểm soát được bản thân mình.
Trong khoảng thời gian nghỉ hè này, tôi thường có thể nhìn thấy Kiều Dịch Hạ đến cho mèo ăn. Có thể là do lúc trước có nhờ tôi giúp đỡ, nên lúc gặp lại tôi, hắn không còn biểu tình lãnh đạm như trước, mà sẽ cùng tôi gật đầu chào hỏi một chút.
Tôi càng ngày càng cảm thấy Kiều Dịch Hạ không lạnh như băng như lúc mới nhìn, thậm chí còn nghĩ hắn có thể là người có nội tâm rất mềm mại. Dù sao người mà đang học ở trường lại đi lo lắng cho mèo hoang, thì không thể là người lạnh lùng được.
Có một lần ở trường khi đang chơi bóng rổ trên sân, lúc nghỉ ngơi Thôi Phóng nói đùa với tôi: “Lần trước cậu nói Kiều Dịch Hạ không dính khói lửa nhân gian, đánh giá này quá cmn chuẩn.”
“Phải không?” Tôi cười nói.
“Hắn từ nhỏ đã như vậy?”
“Ừm!” tôi gật đầu, suy nghĩ và nhớ lại: “Bất quá lúc hắn và mẹ hắn chuyển đến đây, cả đám cũng đã tám chín tuổi, cũng không quá nhỏ đi.”
Hắn tiếp tục hỏi tôi về chuyện của Kiều Dịch Hạ, nhưng tôi và Kiều Dịch Hạ cũng không tiếp xúc nhiều lắm, rất nhiều vấn đề cũng chỉ có thể thành thật lắc đầu mà nói không biết.
Tôi luôn cảm thấy Kiều Dịch Hạ và bọn tôi là người của hai thế giới, và hắn cũng không có ý định tham gia vào thế giới của chúng tôi. Chúng tôi cũng không có cách nào tiến vào thế giới của hắn.
Năm học mới, chúng tôi bước vào lớp 11.
Lúc này tôi mới ý thức được thời gian học cấp ba sẽ trôi qua nhanh như thế nào. Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì đã trôi qua một phần ba.
Thì ra câu “Bóng câu qua khe cửa*” thường chỉ xuất hiện trong các tác phẩm văn học cũng không phải là để nói chơi mà thôi.
(*Bóng câu qua khe cửa: đồng nghĩa với câu thời gian thấm thoát thoi đưa bên mình, ý chỉ thời gian cứ trôi mãi, không chờ đợi một ai.)
Vào ngày khai giảng, tất cả các học sinh đã được tập trung đến sân thể dục để làm lễ cho năm học mới.
Đây là một ngày có người vui kẻ buồn, bởi vì nhà trường sẽ tổng kết lại toàn bộ thành tích thi của mỗi học sinh trong suốt năm học lớp 10, xếp thành một bảng xếp hạng toàn khối cấp trường. Vào ngày khai giảng, sẽ căn cứ vào thứ hạng tàn khốc này để mà phân lớp.
Đối với học sinh ban mỹ thuật, thứ hạng này chỉ có thể tạo ra một sự răn đe ngắn ngủi trong tâm trí. Nhưng đối với các học sinh khác, nó sẽ trực tiếp liên quan đến tình hình phân chia lớp học trong hai năm tiếp theo.
Sân thể dục lớn như vậy lại trở nên vô cùng đông đúc. Mỗi người đều đầy mồ hôi, lo lắng chờ công bố lớp học của mình.
Tên của Biên Nham được gọi lên ở vị trí thứ hai, có nghĩa là thành tích của hắn trong suốt năm học đứng thứ hai toàn trường.
Không ai châu đầu thắc mắc mà bàn tán Biên Nham là ai, bởi vì mấy lần đạt được điểm tuyệt đối môn toán đã làm cho hắn nổi bật trong toàn bộ khối lớp 10. Khi hắn bước ra khỏi hàng, mọi người chỉ là nghễnh cổ dõi theo với vẻ mặt hâm mộ mà nhìn qua.
Tôi hơi cúi đầu, bởi vì không thích nhìn hắn cách xa mình như vậy, điều đó sẽ làm cho tôi sinh ra một cảm giác làm thế nào cũng không thể đuổi kịp hắn. Thích Biên Nham là một chuyện rất vất vả, bởi vì trong mắt tôi hắn chính là chói lóa như vậy. Bất quá cũng may tôi cam tâm vui vẻ, vô vọng nhưng lại tràn đầy hy vọng.
Top năm mươi học sinh đứng đầu khối được xếp vào một lớp, và trường đặt cho lớp đó một cái tên rất là lung linh long lanh: lớp Nobel.
Nói tiếp lại có chút hổ thẹn, trong những năm tháng không biết trời cao đất rộng, tôi từng thật sự ngây thơ sợ hãi mà cho rằng. Có một ngày Biên Nham sẽ thật sự đi lên bục trao giải thưởng, cầm cúp Nobel lấp lánh ánh vàng, đứng ở độ cao mà tôi chỉ có thể nhìn lên. Còn tôi đại khái chỉ có thể có được một cuộc sống bình bình đạm đạm không gì mới mẻ, hoàn toàn bất đồng với hắn.
Bất quá sau đó Biên Nham nói cho tôi biết, có một đoạn thời gian hắn cũng nghĩ như vậy. Hắn cũng từng ngây thơ mà cho rằng tôi sẽ nhận được các giải thưởng lớn như giải Từ Bi Hồng*, đem một kẻ như hắn chỉ biết liều mạng giải đề mà ném đến một con đường khác thật xa lạ. Lúc nói lời này, hắn vùi mặt vào trong chăn, cười đến thở không ra hơi. Một lát sau ngừng cười, hắn mới từ trong chăn nâng khuôn mặt hơi đỏ lên nhìn tôi, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Tôi xoa tóc hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hắn nghiêng đầu: “Ài, Lư Phái, thật sự có giải thưởng Từ Bi Hồng sao?”
Hết chương 13