Chương 1: Thơ ấu
Năm ấy, y mới học lớp ba, người thì gầy đét như cọng giá. Mỗi ngày sau khi tan học, đều cùng với Biên Nham, Phương Khiếu còn có Lưu Dương ở bên nhau, cùng chơi, cùng bò lăn trong bùn đất. Mặc cho ánh mặt trời như thiêu như đốt cả bọn thành những mảng cháy đen sáng tối, biến cả bọn thành “bốn con khỉ bùn” có tiếng trong cả khu.
Bốn đứa bọn y nhận thức nhau từ lúc còn mặc quần thủng đít. Tình cảm thân thiết không gì có thể phá vỡ, đến nỗi cả chim nhỏ của nhau cũng đều đã thấy qua.
Phương Khiếu là đứa lớn nhất, hắn tay dài chân dài, toàn bộ đều lộ cả ra ngoài nắng. Đặc biệt khi chạy, càng giống con khỉ đen hơn bất kì ai. Do đó, biệt danh Hầu Tử này đã vinh dự thuộc về hắn, và cũng vì điều này đã khiến hắn đắc chí trong suốt khoảng thời thơ ấu.
Biên Nham thì trái ngược lại với Phương Khiếu, dù phơi như thế nào cũng chẳng thể đen. Giống như búp bê sứ, chỉ cần gắn thêm hai bím tóc giả là có thể giả mạo thành một tiểu cô nương xinh xắn.
Vào thời điểm đó, thẩm mỹ quan của cả đám vẫn chưa phát triển đầy đủ và đang ở trong giai đoạn bể nát. Lúc ấy cả bọn chỉ thấy càng đen là càng đẹp. Biên Nham từ khi còn ở trong bụng mẹ đã tự luyến, vì thế cả ngày ở ngoài ban công phơi nắng, thậm chí ngay cả lúc giữa trưa. Có khi hắn ngủ quên luôn ở đó, bị mẹ hắn phát hiện, kéo mông lại đập cho hắn vài phát đau điếng.
Nhà của Biên Nham ở ngay trên nhà của y. Y lúc đó lại không thích ngủ trưa, chỉ thích dẫu mỏ chổng mông nằm ở trên giường đọc truyện tranh. Vì thế chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng không thể thoát khỏi lỗ tai của y, cũng như tiếng khóc thút thít của Biên Nham.
Chiều hôm đó sau khi tan học về, y liền đem chuyện kể cho Phương Khiếu cùng Lưu Dương, hai tên đó liền cười như muốn tắt thở. Y quay mặt Biên Nham lại như muốn nhìn kĩ hơn, cả khuôn mặt Biên Nham ngoài đỏ lên vì giận dữ thì chẳng có một chút nào rám vì nắng. Biên Nham đập một cái “chát” lên tay của y vẫn đang nắm lấy cằm của hắn, hung hăng trừng mắt mà liếc y.
Lông mi của Biên Nham vừa dày lại vừa dài, con ngươi thì đen láy như mực, khi trừng lên thì lại càng giống tiểu cô nương, một chút uy hiếp cũng không có.
Biên Nham bị y chỉnh đến mất mặt, giận dữ đến mức chẳng thèm nói chuyện với y. Y thấy vậy liền cong ngón tay, búng lên phần tóc sau gáy của Biên Nham, choàng cánh tay qua vai vừa đi vừa kẹp lấy cổ của hắn vừa nói: “Đi, anh dắt cậu đi ăn kem.”
Biên Nham lấy tay xoa nhẹ chổ bị y búng, xong trừng mắt liếc y, cánh tay còn lại liền cong lên như muốn kẹp lấy cổ y, y liền khom lưng xuống để tránh. Biên Nhan thấy vậy cũng khom xuống theo, cả hai không ai chịu nhường ai, càng cuối lại càng thấp. Đến khi đến được cửa hàng, thì tóc của cả hai cũng gần chạm đất, chỉ cần thấp thêm chút nữa là có thể lộn nhào được luôn.
Phương Khiếu dựa vào lợi thế chiều cao, liền kéo hai đứa tách ra. Trong lúc y và Biên Nham đang bận áp chế lẫn nhau, cả hai hoàn toàn mất đi cơ hội để phản kháng, bị hắn mỗi tay kẹp một đứa kéo đến tận tủ kem mới buông ra.
Lưu Dương vươn cổ dài nhìn vào tủ kem, con ngươi của hắn đảo qua đảo lại thấy đủ các loại kem được đóng gói hoa hòe lòe loẹt, sau đó hét lên: “Con muốn kem sữa!”
Kem sữa
Phương Khiếu cùng y cũng trăm miệng một lời: “Con cũng thế!”
Thường thì câu “Con cũng thế!” này sẽ được cả ba đứa cùng hét lên, hiện giờ lại thiếu đi một thanh âm thanh thúy, khí thế cũng không được như trước. Y vừa định quay đầu lại chất vấn Biên Nham vì cái gì lại không hét lên cùng, liền thấy hắn kiễng mũi chân đem cằm gác lên tủ kem, chỉ về hướng những cây kem đầy màu sắc: “Con muốn cây Cornetto!”
Kem Cornetto
Tên gia hỏa này đang giận y, nghe y nói mời hắn đi ăn kem, hắn liền cố tình chọn cây đắt nhất.
Y với vẻ mặt đau khổ, móc những tờ tiền nhăn nhúm từ trong túi ra trải trên mặt tủ kem, rồi đếm trước mặt ông chủ: “Một đồng… Một đồng rưỡi… Hai đồng… Hai đồng rưỡi… Ba đồng… Ba đồng rưỡi… Bốn đồng!”
Một cây Cornetto tới ba đồng rưỡi, đủ để mua 7 cây kem sữa. Y dùng miệng hung tợn xé mở bao kem, “cộp” – tiếng răng cửa của y đóng vào que kem, y trừng mắt quay đầu liếc Biên Nham một cái.
Trong khi Biên Nham đang ung dung thong thả xé gói giấy bọc quanh thân kem, từng vòng từng vòng mà xé xuống tới phần bánh quế. Thấy y đang lườm hắn, hắn tủm tỉm cười mà đưa cây kem đến bên miệng của y.
Y rũ mắt nhìn thoáng qua cây kem, sau đó cắn xuống một ngụm thật to không chút khách khí. Vị sữa ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, lúc này y mới cảm thấy mĩ mãn, trong nháy mắt liền tha thứ cho hắn.
Cả bốn đứa lưng mang cặp xách, leo lên trên bức tường thấp, ngồi đung đưa, chân cứ từng hồi từng hồi mà va chạm vào vách tường. Ánh nắng của buổi chiều tà không mạnh mẽ như mặt trời ban trưa, lại mang theo chút gió ôn hòa mát lạnh thổi đến bên người. Cái cảm giác thoải mái dễ chịu đó đến tận bây giờ y vẫn không thể nào quên.
Ngồi được vài phút, y liền cảm thấy mắc tiểu. Nhét cây kem đang ăn dở vào trong tay của Biên Nham, nhảy xuống đi tìm WC.
Phụ cận gần đó có một WC đặc biệt đơn giản, là một cái góc tường, vừa dơ mà điều kiện lại tệ, nếu không phải quá mót đến mức không chịu nổi thì chẳng ai muốn đến đó để giải quyết cả.
Từ lúc y tạm biệt quần thủng đít thì y rất ngại để lộ chim nhỏ giữa ban ngày. Sau khi đi dạo hai vòng để kiểm tra, cuối cùng y cũng không cần mặt mũi mà hướng về phía WC ở góc tường, bước tới cái nơi mà “hương bay ngàn dặm” đó để tiểu.
Đi chưa được vài bước, y liền nghe thấy giọng nói âm dương quái khí, y nhanh chóng dựa lưng vào sát vách rón ra rón rén bước vài bước về phía trước, vươn cổ âm thầm nhìn thoáng vào bên trong: Kiều Dịch Hạ đang bị đàn anh côn đồ chặn lại!
Kiều Dịch Hạ mới dọn về đây cùng với mẹ hắn chưa được vài tuần. Mà từ lúc hắn dọn đến, cũng chẳng mấy liên hệ với hàng xóm. Hắn một mình độc lai độc vãng, đi học rồi lại về, cũng không hòa vào nhóm của bọn y. Theo như lời của Hầu Tử và Lưu Dương thì “Hắn cùng chúng ta chính là không giống nhau”.
Tên tiểu côn đồ kia cao lớn thô kệch, nhìn lại có vẻ biết đánh nhau, đang tính nắm lấy cặp xách của Kiều Dịch Hạ: “Không muốn bị đánh thì ngoan ngoãn đưa tiền đây.”
Hắn tiến vài bước về phía của y, y liền nhanh chóng rụt cổ lại, nghe thấy giọng nói non nớt của Kiều Dịch Hạ lạnh như băng vang lên: “Không có tiền.”
Ài! Lúc này còn khoe mẽ gì nữa chứ, chẳng lẽ mẹ của Kiều Dịch Hạ lại không dạy hắn kẻ thức thời là trang tuấn kiệt sao? Y nhấc chân lên tính hung hăng đạp mạnh xuống đất, nhưng khi nghĩ lại hình thể của tên tiểu côn đồ kia y lại nhẹ nhàng đặt chân xuống, tay sờ soạng trong túi vài vòng: trống rỗng, không có tiền.
Tiền của y đều vào trong bụng của Biên Nham hết rồi.
Y lại nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn vang lên từ phía góc tường bên kia: “Mau lên.” Tiếp đó là loạt tiếng động xô xô đẩy đẩy. Y nhanh chân lẹ tay lùi về sau vài bước, hét lớn: “Thầy giáo đến!” sau đó liền xoay lưng chạy.
Y phóng trở về phía ba đứa bạn của y nhanh như một cơn gió, thở hổn hển nói: “Chuyện… chuyện… lớn rồi, không tốt!”
Ba cái đầu nhỏ đồng dạng cùng lúc quay lại nhìn y, khóe miệng vẫn còn đang dính kem, ánh mắt nhiều chuyện thì lại tỏa sáng lấp lánh.
Y hơi thở vẫn còn hổn hển, tay chống đầu gối khom lưng nói: “Kiều, Kiều Dịch Hạ bị chặn, mau mau, có tiền không?”
Nghe được cái tên Kiều Dịch Hạ, ba cái đầu nhỏ đồng lượt quay trở về, tiếp tục liếm que kem còn đang dang dở.
Y từ trong tay Biên Nham đoạt lại cây kem sữa, mơ hồ cắn một ngụm, miệng thì thúc giục: “Cũng không thể thấy chết mà không cứu a! Nhanh lên, tiền!”
“Lư Phái,” Hầu Tử sau khi cắn xong ngụm cuối cùng, liếm liếm que kem, nhấc mi mắt lên nhìn y nói: “Tên kia không giống với chúng ta, đừng xen vào việc của người khác.”
“Chính là vậy!” Lưu Dương gật đầu hai cái thật mạnh.
Khi Kiều Dịch Hạ mới vừa dọn đến, bốn đứa bọn y đã vô cùng nhiệt tình mà đến chào hỏi hắn, đều bị hắn dùng ánh mắt lạnh như băng tràn ngập đề phòng mà chặn lại. “Hắn với chúng ta chính là không giống nhau”, những lời này đã được nói ra từ miệng của Hầu Tử kể từ lúc đó.
“Biên Nham, có tiền hay không!” Y nhìn thấy cả bọn chẳng nhúc nhích, nên liền kéo tay của Biên Nham.
Biên Nham quay đầu nhìn bọn Hầu Tử, lại nhìn y, do dự một chút, gật gật đầu.
Hắn mò mò trong cặp xách vài vòng, móc ra hai tờ mười đồng, một tờ năm đồng, còn có mấy tờ một đồng.
Có tiền như vậy mà còn hố y! Y lấy tay vỗ vỗ đầu hắn, vội gom lấy mấy tờ một đồng và tờ năm đồng chạy trở lại nơi vừa nãy.
Kiều Dịch Hạ đang bị tên tiểu côn đồ đẩy lùi về phía sau, hắn tay nhỏ chân nhỏ, trước mặt lại là tên côn đồ cao lớn thô kệch, giống như giây tiếp theo là có thể xách hắn lên.
“Không có tiền.” Hắn vẫn lặp lại câu này, còn không tự lượng sức mà đẩy tên côn đồ kia một phen. Tên tiểu côn đồ kia thật sự bị chọc giận, túm lấy cổ áo của Kiều Dịch Hạ, thật sự như muốn đem hắn xách lên tới nơi.
Y từ trong góc nhanh chóng nhảy ra, đem tiền đưa tới: “Tôi, tôi, tôi… tôi có tiền!”
Tên tiểu côn đồ kia vẫn một tay nắm lấy cổ áo của Kiều Dịch Hạ, nhưng đã có vẻ thả lỏng hơn, híp mắt đánh giá y từ trên xuống dưới vài vòng, nói: “Ngươi chính là cái tên tiểu tử vừa nãy hét lên thầy giáo đến có phải không?”
Y kỳ thật đang rất sợ. Hình thể tên đó bự gấp đôi y, một đấm của hắn có thể làm cho người y thủng thành một cái hố. Bàn tay đang cầm tiền của y hơi run rẩy, lộ ra sự sợ hãi.
Lúc này liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập cùng với hơi thở gấp gáp đến từ phía sau, là bọn Hầu Tử.
Quá tuyệt! Y biết thế nào bọn Hầu Tử cũng đi theo y mà, ai biểu bọn họ là cùng một nhóm chứ.
Sự sợ hãi liền biến mất hơn nửa, tay cũng hết run, y nói với thanh âm ổn định: “Anh, thực xin lỗi, vừa nãy sợ hãi quá, liền chạy về lấy tiền, chỉ có vậy, giờ đưa hết cho anh.”
Khi đó y chỉ mới lớp ba a! Hiện tại nhớ lại một màn giang hồ này, y đều cảm thấy mười phần khí phách, hơn nữa còn có chút ý tứ anh hùng cứu mỹ nhân. Phải biết rằng Kiều Dịch Hạ lớn lên còn trắng hơn Biên Nham, đôi mắt nhỏ lạnh như băng sương khiến người nhìn cảm giác hắn như không vương khói lửa nhân gian.
“Chỉ nhiêu đây?” Ánh mắt tên tiểu côn đồ kia đảo qua mấy tờ tiền, rồi đảo qua y, rồi đảo qua bọn Hầu Tử vài lần.
Đại khái là bọn y có lợi thế áp đảo về số lượng, hắn cầm lấy tiền, hất tay hai cái, hung tợn cho bọn y cái liếc mắt rồi nói: “Trước tha cho ngươi!”
Đến cả y cũng nghe ra những lời này chỉ là để hư trương thanh thế.
Sau khi tên tiểu côn đồ rời đi, Kiều Dịch Hạ vẫn còn đứng sửng tại chổ hai giây, sau đó bước về phía y nói cảm ơn, lớp băng sương trên khuôn mặt kia dường như đã phần nào tan biến.
Y chưa từng thấy Kiều Dịch Hạ ở khoảng cách gần như vậy, vậy mà trong nháy mắt lại nhìn đến ngây người.
Cũng đồng dạng là một cái mũi hai con mắt, vì thế nào mà lại nhìn ra khuôn mặt ấy như được chạm khắc tinh xảo.
Tất nhiên, chạm khắc tinh xảo là từ sau này y mới được học. Lúc đó, y chỉ cảm giác như chính mình bị mê hoặc, có chút khẩn trương chỉ vào Biên Nham mà lắp bắp: “Tiền, là của cậu ấy.”
Biên Nham đứng kế bên đang bĩu môi, y đoán là hắn đang trách y lấy tiền của hắn để chạy đi lập công.
Kiều Dịch Hạ gật đầu, không nói thêm lời nào bước vòng qua sau bọn y định rời đi.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà y lại chạy theo hắn nói: ” Kiều Dịch Hạ, gặp loại côn đồ như tên này cậu không thể đánh bừa, trước đem tiền đưa cho hắn, sau lại mách với thầy giáo, bằng không sẽ bị đánh thật sự thảm.”
Hắn quay lại nhìn y, khóe mắt hơi cong lên, sau đó lại rũ mắt xuống, mặt vô biểu tình mà nói: “Tớ không có tiền.”
Y mới là không tin, mặc dù bọn y còn nhỏ nhưng đừng tưởng rằng bọn y không biết bốn vòng tròn trên xe mẹ hắn là ý gì!
Y bước chân vẫn không dừng lại, vẫn muốn bước đến để tiếp tục nói chuyện với hắn, lại bị Biên Nham từ phía sau kéo lấy ống tay áo của y: “Lư Phái, cậu lúc chiều mượn tớ sách giáo khoa vẫn còn chưa trả đâu!”
Đừng nhìn tên này vóc người không cao, nhưng sức tay lại không hề nhỏ. Y bị hắn kéo lại đến không cách nào bước tiếp, đành phải quay đầu lại, vung cánh tay đem cặp xách lôi ra trước ngực, lấy cuốn sách giáo khoa đập lên đầu hắn: “Trả cậu, gấp cái gì, anh chạy đi đâu được đây!”
Nhà của hai đứa chỉ cách nhau hai dãy cầu thang, chạy lên chạy xuống cũng không quá hai mươi giây, hắn lại hướng y lúc này mà đòi sách, khiến y trễ nãi trong việc câu thông tình cảm với Kiều Dịch Hạ.
Đúng vậy, y từ nhỏ chính là nhan khống, thấy người lớn lên xinh đẹp là lại muốn tiến tới, đây hoàn toàn là một phản ứng sinh lý, là loại không thể khống chế bằng đại não.
Nhưng Biên Nham là một ngoại lệ, đừng nhìn thấy hắn lớn lên ngây thơ thuần lương, kì thật bên trong đầy thói xấu, tính tình lại không tốt, động một chút là ghi thù. Đáng khinh hơn chính là, chỉ ở trước mặt mấy đứa bọn y hắn mới lộ ra bản tính thật, trong khi ở trước mặt giáo viên cùng người lớn hắn lại tỏ vẻ là một đứa trẻ hiền lành lại ngoan ngoãn.
Hết chương 1