Chương 45: Đừng gây sự với tôi nữa
Diêu Châu không nói dừng lại, Lâm Ân quỳ xuống trước mặt hắn, cởi hết cúc áo, kéo gấu quần ra, sau đó áo sơ mi trượt xuống vai.
Chiếc áo chưa kịp rời khỏi cánh tay, Diêu Châu đột nhiên cúi xuống, kéo hai tay Lâm Ân ra sau lưng, dùng ống tay áo trói lại.
Lâm Ân sửng sốt một lát, mới nhận ra đây là phần tiếp theo của việc còn dang dở trên xe. Bởi vì hai tay bị trói nên cậu hoàn toàn không thể phản kháng, giống như một con cá chờ bị làm thịt trên thớt, lộ ra bờ vai thẳng tắp với những đường cong.
Đêm khuya tháng hai trời vẫn hơi se lạnh, máy sưởi trong phòng Diêu Châu luôn để nhiệt độ không cao.
Alpha chưa bao giờ sợ lạnh, Lâm Ân lại bất giác rùng mình. Nhưng lần này cậu không để Diêu Châu phải dạy mình nên làm thế nào, Lâm Ân đã suy nghĩ rõ ràng rồi mới gõ cửa thư phòng.
Diêu Châu chỉ muốn một món đồ chơi ngoan ngoãn, nhưng Lâm Ân lại muốn nói chuyện tình cảm với hắn. Đến cuối cùng vẫn là Lâm Ân quá ngây thơ.
Lâm Ân hạ mắt xuống và từ từ hạ thấp phần thân trên của mình.
Diêu Châu vốn là đối với cậu có chút kiềm chế, nhưng đêm nay liền không còn lại một tia dịu dàng.
Diêu Châu bế cậu lên, ném lên bàn. Lâm Ân vốn đã gầy, dưới da có chút mỡ hoặc mô mềm để đệm, chiếc bàn gỗ hoàng dương cọ vào những khớp nhô ra trên người, nhanh chóng cọ xát làn da của cậu đỏ bừng.
Diêu Châu đã nhịn hơn một tháng, dáng vẻ Lâm Ân nằm trên bàn cùng khí tức tỏa ra từ cậu đủ để khiến Diêu Châu mất hết lý trí.
Hắn nhéo mặt Lâm Ân và hỏi: “Em thuộc về ai.”
Lâm Ân bị lăn lộn đến mê mang, toàn thân sắp vỡ vụn, cậu biết Diêu Châu cho đến khi nghe được câu trả lời sẽ không bỏ qua, vì thế liên tục nói vài lần: “Là của anh…”
Lâm Ân không nói cho Diêu Châu biết, từ ngày đầu tiên cậu nhập viện, y tá lúc giao thuốc đã nhắc nhở, trong lúc chuẩn bị phẫu thuật không nên thân mật quá mức. Trạng thái thể chất và tuyến thể của cậu hiện tại rất yếu ớt và không thể chịu được sự xâm chiếm của Alpha cao cấp và sự can thiệp của pheromone tập trung quá mức.
Lâm Ân không biết bác sĩ Tần có đề cập chuyện này với Diêu Châu hay không, nhưng chắc chắn là không.
Đối với bác sĩ Tần mà nói, một đại gia như Diêu Châu muốn có người yêu như thế nào, cho dù Lâm Ân có bị hủy hoại thì cũng chỉ cần kiếm một người mới là được. Thay vì để Diêu Châu chịu đựng, thà để Lâm Ân mạo hiểm còn hơn.
…
Đến lần hai thì tay Lâm Ân được cởi trói.
Diêu Châu nhất thời đối với cậu tỏ ra ân cần, dù sao Diêu Chu cũng biết thân thể của Lâm Ân.
Hăn bế Lâm Ân lên và hỏi liệu cậu có chịu đựng được không.
Lâm Ân khuôn mặt đầm đìa nước mắt, tầm nhìn không còn tập trung nữa, cánh tay của Alpha giống như mảnh gỗ trôi dạt duy nhất mà cậu có thể bám vào. Đây có lẽ chính là điều Diêu Châu muốn, tước bỏ tất cả những gì Lâm Ân có, khiến cậu không còn cách nào khác ngoài việc dựa dẫm vào Diêu Châu.
Giọng nói của Lâm Ân khàn khàn đến mức không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể dùng môi vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông, cuối cùng đặt một nụ hôn yếu ớt lên môi Diêu Châu.
Cậu không nói dừng, ngược lại còn mang tư thái dâng hiến.
Nó không quan trọng. Lâm Ân ngơ ngác nghĩ.
Thay vì trao cho Diêu Châu một con người hoàn chỉnh để thỏa mãn niềm vui của mình. Không bằng tặng hắn một người bạn đời hết giá trị.
–
Sáng hôm sau, khi Lâm Ân tỉnh dậy, Diêu Châu đã rời khỏi biệt thự.
Những đòi hỏi quá mức của đêm hôm trước khiến cơ thể Lâm Ân gần như kiệt sức, cậu ngủ thiếp đi cho đến mười giờ sáng.
Tiếng gõ cửa của người giúp việc đã đánh thức cậu, Lâm Ân phải mất nửa phút mới hoàn hồn lại, chịu đựng cơn đau ngồi dậy, nhận ra mình đã được tắm rửa và bôi thuốc, trên người đang mặc một bộ quần áo của Diêu Châu.
Lại có tiếng gõ cửa, Lâm Ân bảo người giúp việc vào. Người giúp việc cúi đầu chăm chú nhìn, bưng một đĩa đồ ăn sáng đến cho cậu, lặp lại lời Diêu Châu đã nói trước khi rời nhà: “Diêu tiên sinh tối nay sẽ về nhà ăn tối. Tiên sinh còn nói nếu cậu ở nhà chán thì có thể nhờ tài xế đưa đi chơi, có điều không được xuống xe “.
Người hầu nói bốn chữ cuối cùng “không được xuống xe” rất nhỏ giọng, có lẽ là sợ Lâm Ân nghe xong sẽ tức giận.
Tuy nhiên, Lâm Ân không hề trả lời mà chỉ trả lời: “Tôi biết”.
Người giúp việc đặt khay và bữa sáng lên bàn cạnh giường, nói thêm: “Nếu bữa sáng không vừa ý cậu, cậu muốn ăn gì có thể nói với chúng tôi nhà bếp sẽ làm cho cậu.”
Lâm Ân xua tay, người giúp việc biết điều không nói thêm câu nào nữa, đóng cửa đi ra ngoài.
Lâm Ân ngồi trên giường thêm một lúc nữa, cơ thể cậu tràn ngập mùi pheromone do Alpha để lại, dù không muốn nghĩ đến nhưng mùi thơm đọng lại khiến cậu nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Lâm Ân từ từ bước khỏi giường, vì chân quá yếu nên vừa đứng dậy đã ngã xuống sàn. Cậu lại chậm rãi đứng dậy, vịn vào mép giường, lần này miễn cưỡng đứng yên, từng bước một đi vào phòng tắm.
Khi đến bồn rửa, cậu cởi áo ra và bình tĩnh nhìn người hiện lên trong gương.
Trên cơ thể hầu như không có chỗ nào lành lặn, có những vết xanh tím khắp cổ, cổ tay và thắt lưng. Nhìn trông rất đáng sợ.
Lâm Ân nhìn một hồi, vẻ mặt vẫn như cũ lạnh nhạt, mặc quần áo lại trên người.
Tính từ hôm nay, còn tám ngày nữa mới đến cuộc phẫu thuật.
Lâm Ân đếm từng ngày, tự nhủ. Chỉ cần nhịn một chút nữa, sắp được tự do rồi.
–
Từ khi đưa Lâm Ân đến bệnh viện tư nhân, Diêu Châu chưa từng về biệt thự ăn tối.
Ngoài ra, dì Anh luôn nhắc đến Lâm Ân một cách cố ý hay vô ý và muốn hắn đưa cậu về, Diêu Châu sau khi nghe được điều này rất khó chịu nên đã đưa cho dì Anh một số tiền lớn trong dịp Tết Nguyên Đán để bà nghỉ ngơi.
Tối hôm đó, Diêu Châu từ chối một bữa tiệc không mấy quan trọng và về nhà trước bữa tối.
Vừa vào cửa, quản gia liền tới lấy quần áo, Diêu Châu hỏi: “Thiếu gia đâu?”
Quản gia cung kính đáp: “Trên sân thượng.”
Diêu Châu nhất thời không nói ra được tâm tình của mình là gì, tựa hồ vừa nghe được Lâm Ân ở nhà, hắn liền cảm thấy biệt thự này là nơi mình có thể ở, ăn tối xong phải vội vã trở về.
Hắn cũng đi lên sân thượng, nơi Lâm Ân đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh với một cái lò đốt củi chất dưới chân. Diêu Châu sững sờ một lúc khi nhìn thấy cậu.
Trước kia Lâm Ân chủ yếu ở nhà ăn mặc bình thường, có khi mặc áo sơ mi câu lạc bộ trường học, có khi là áo len rộng thùng thình, Diêu Châu cho cậu rất nhiều tiền, nhưng lại không thấy cậu tiêu tiền ăn mặc. Nhưng lúc này Lâm Ân đang ngồi trên ghế bập bênh, mặc một chiếc áo len cổ lọ thon gọn, đường khâu trên trang phục được dệt cẩn thận, lộ ra chút quý phái, rất hợp với Lâm Ân. Đặc biệt là khi cầm sách chăm chú đọc, một loại cảm giác cấm dục rất khó nói.
Trang dưới ngón tay Lâm Ân lật sang một trang khác, sau đó Diêu Châu bước tới.
Ghế bập bênh rất rộng rãi nên thêm một người ngồi cũng không thành vấn đề. Diêu Châu không chút do dự, đi tới trước mặt Lâm Ân, lấy cuốn sách từ trong tay cậu, bế cậu lên.
Lâm Ân giật mình, vô thức ôm lấy Diêu Châu.
Diêu Châu muốn cậu ngồi lên người hắn, nhưng Lâm Ân lại lắc đầu nhỏ giọng nói: “Tôi không thể mở rộng chân được, đau quá.”
Diêu Châu cũng không ép buộc, để cậu ngồi trên đùi mình, chụm hai chân lại hỏi: “Ban ngày làm gì?”
Lâm Ân rúc vào lòng Diêu Châu, bình tĩnh đáp: “Ngủ, đọc sách.”
“không có ra ngoài đi dạo.” Diêu Châu hỏi.
Lâm Ân nhẹ nhàng nói “Ừm”. Nói ít và nhẹ nhàng.
Từ góc nhìn của Diêu Châu, nhìn thấy chính là hàng lông mày mảnh dài, chóp mũi cùng với môi châu.
Lông mày Lâm Ân không quá rậm, có phần lãnh đạm. Khi không cười, cậu có một loại cảm giác xa lạ, khiến người ta không dám thô lỗ, bình thường sẽ không được Alpha yêu thích cho lắm, nhưng sau khi Diêu Châu ở bên cậu một thời gian liền cảm thấy tính khí như vậy cũng tốt.
Diêu Châu ôm cậu, cùng nhau ngồi trên ghế bập bênh, đối diện với sân trong ánh sáng chạng vạng. Vài phút sau, người quản gia đến mời họ dùng bữa tối. Lâm Ân chống đỡ một lúc, đang định đứng dậy thì bị Diêu Châu giữ lại.
Diêu Châu lập tức bế cậu vào nhà ăn trước mặt quản gia và người giúp việc, sau đó nói với người giúp việc: “Đi lấy một cái đệm, đảm bảo nó mềm mại.”
Sau khi đặt đệm xong, Diêu Châu đặt Lâm Ân ngồi vào ghế.
Bữa ăn diễn ra bình lặng, Lâm Ân đứng dậy bưng một bát canh cho Diêu Châu, sau đó đi vòng quanh bàn đưa cho hắn.
Diêu Châu không trả lời, Lâm Ân nhẹ nhàng thả bát canh lên bàn.
Diêu Châu nhìn khuôn mặt hơi nhợt nhạt của cậu, chiếc cằm nhọn được cổ áo nâng lên, vết bó trên cổ tay lộ ra vẫn chưa tiêu tan, hắn nhớ đến tối qua cậu ở dưới thân mình khóc lóc, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hắn nắm lấy cổ tay Lâm Ân, im lặng trong vài giây và nói với cậu, “Ngoan ngoãn một chút và đừng gây sự với tôi. Không ai có thể đe dọa vị trí của em.”
Diêu Châu chỉ còn một bước nữa là gia nhập liên minh, có vô số người muốn trở thành người đứng bên cạnh hắn.
Với địa vị của Lâm Ân, rất nhiều người bên ngoài suy đoán Diêu Châu sẽ sớm chán ghét cậu và việc ly hôn sẽ không còn xa. Bây giờ Diêu Châu đã cho cậu một lời hứa mà hắn chưa từng hứa với ai khác, muốn cậu yên tâm ở bên cạnh mình.
Lâm Ân trước tiên nhìn Diêu Châu, sau đó quay người nhỏ giọng nói: “Tôi biết.”
Diêu Châu không muốn nghe cậu nói lời cảm ơn nào, liền để cậu ngồi lại tiếp tục ăn.
–
Tin tức về cái chết của Lâm Sùng Cơ đến điện thoại di động của Lâm Ân vài giờ sau đó.
Lâm Ân từ phòng tắm đi ra, đang lau tóc, màn hình điện thoại sáng lên, hiện ra trang tin tức tự động đẩy lên.
Lâm Ân cầm lên xem qua, tiêu đề rất bắt mắt: Ứng cử viên Liên đoàn Lâm Sùng Cơ bị nhồi máu não không cứu được… Sau đó có một đoạn văn, nhưng Lâm Ân không đọc.
Cậu đứng ngơ ngác trước điện thoại một lúc, cho đến khi giọng nói của Alpha vang lên sau lưng, “Em mặc ít quá, sẽ bị cảm lạnh.”
Lâm Ân ấn màn hình xuống, nhanh chóng lấy khăn lau phần đuôi tóc đang nhỏ nước.
Trên thực tế, Diêu Châu vừa đi tới phía sau Lâm Ân, liền nhìn thấy tin tức trên màn hình điện thoại di động. Nửa giờ trước, Diêu Châu đã nhận được tin tức từ trong bệnh viện, hắn cảm giác được tin tức trên mạng sắp nổ ra, liền tới xem phản ứng của Lâm Ân.
Lâm Ân ném điện thoại sang một bên, như thể cậu không biết về việc Lâm Sùng Cơ qua đời vì bệnh.
Sấy tóc xong, cậu giảm bớt ánh sáng trong phòng ngủ, quay lại chỗ Diêu Châu, bình tĩnh nói: “Đi ngủ đi.”
Diêu Châu nhận ra chiếc áo phông màu xám mà Lâm Ân đang mặc là của hắn, bởi vì nó quá lớn, cổ áo cũng rất rộng, để lộ một phần xương quai xanh của cậu, khiến người ta có cảm giác muốn từ chối nhưng cũng đang chào đón.
Lâm Ân chưa bao giờ chủ động mặc quần áo của hắn trước đây.
Diêu Châu trong ánh đèn nhu hòa không rõ ý tứ mà cười một cái, nhéo nhéo mặt Lâm Ân, hỏi: “Ban ngày có dùng thuốc không?”
Hàm ý trong lời nói rất rõ ràng, nhưng Lâm Ân không hề né tránh mà nói: “Tôi đã dùng nó hai lần và về cơ bản là đã đỡ hơn.”
Diêu Châu cụp mắt nhìn cậu, có lẽ là muốn kiểm tra xem người trong lòng hắn có thật sự đã chịu thua hay không, hắn nhéo mặt Lâm Ân, không tự chủ mà hôn cậu.
Loại cảm giác chiếm đoạt khiến cậu khó chịu, nhưng Lâm Ân không chống cự.
Cánh tay khỏe mạnh của Alpha giữ chặt cậu, ấn xuống những vết bầm mới trên cơ thể cậu. Lâm Ân nhắm mắt lại, cảm nhận được sự xâm lấn liền nhả răng ra, để Diêu Châu tiến sâu.