Chương 34: Tối nay chờ em cảm ơn tôi
Trước khi bước vào tòa nhà chính phủ, Diêu Châu đã tưởng tượng Lâm Ân sẽ xử lý tình huống này như thế nào.
Mặc dù khu Tây dùng vũ lực để dập tắt tình trạng bất ổn, nhưng việc đàm phán vẫn cần có kỹ năng.
Đây là lần đầu tiên Lâm Ân gặp phải cảnh tượng lớn như vậy, trong đầu Diêu Châu đã có sẵn phương án dự phòng, nếu Lâm Ân không tiến hành đàm phán thuận lợi, hắn vẫn có thể thay cậu kết thúc.
Nhưng biểu hiện của Lâm Ân có phần vượt quá dự liệu của Diêu Châu. Cậu không phải như Diêu Châu tưởng tượng, nhưng so với trước đó Diêu Châu tưởng tượng còn tốt hơn.
Diêu Châu rũ mắt nhìn Lâm Ân, trước khi ra ngoài, Lâm Ân thay quần áo, thay áo len, mặc áo sơ mi trắng có hoa văn tối màu, bên trong là áo khoác tối màu có lót nhung.
Lâm Ân không có biện pháp biến mình thành ông cụ già, cậu nhìn như một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi, nhưng lại khống chế ngữ điệu, dáng vẻ bình tĩnh, khiến người ta không thể đoán ra lai lịch của cậu.
Từ trong đám đông đối diện, một giọng nói có phần già nua trầm thấp vang lên, đáp lại Lâm Ân: “Cuối cùng thì cậu cũng đến rồi.”
Lâm Ân nhận ra giọng nói này, Kỳ Ân Mỹ đã đưa cậu trở lại Quận 20 hơn mười năm trước khi Lâm Ân chỉ mới bốn hoặc năm tuổi. Người lên tiếng lúc đó đang ở thời kỳ đỉnh cao, Lâm Ân bị hắn ôm vào lòng, gọi hắn là “Chú Hoàng”
Cố nhân gặp lại. Lâm Ân không ngại ôn lại chuyện cũ.
Lâm Ân nói: “Đã lâu không gặp, Hoàng thúc.”
Hoàng Băng Thành rất xảo quyệt, đứng sau lưng rất nhiều con tin, cười mỉa mai: “Nghe nói ngươi bị Lâm Sùng Cơ bán vào thành phố ngầm, tranh giành ân huệ với một nhóm Omega, không ngờ tới ngươi sống vẫn tốt. “
Lời nói rất thô tục nhưng Lâm Ân vẫn bình tĩnh nghe và đáp lại: “Mặc kệ tôi có sống tốt hay không, thì ở đây vẫn là do tôi định đoạt”.
Lâm Ân dừng một chút, nhìn qua đám người, nhìn chằm chằm Hoàng Băng Thành, tiếp tục nói: “Nếu không thống nhất được giá cả thì có thể tiếp tục thương lượng, náo loạn cũng vô dụng.”
Lời nói của cậu rõ ràng, ngắn gọn nhưng đi vào trọng tâm.
Lâm Ân nghe Giang Kỳ đề cập trước đó rằng kim loại quý hiếm được phát hiện trên một ngọn núi phía bắc quận 20, có thể mang lại lợi ích kinh tế lớn cho lãnh thổ. Ngọn núi này nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Hoàng Bỉnh Thành tên này ham tiền, không muốn thông qua kênh chính thức nên tính toán dẫn người đi khai thác riêng.
Hoàng Băng Thành không ngờ mình lại bị một thanh niên trông rất yếu đuối bắt ngay tại chỗ, vì bị mất mặt tên đó đột nhiên trở lên táo bạo.
Con tin trước mặt bị đẩy ra, tên đó chen vào sau chiếc ghế Giang Kỳ đang ngồi, đưa tay ôm đầu Giang Kỳ, đập người xuống bàn, tay còn lại cách đó vài mét. Khoảng cách, chỉ vào Lâm Ân từ xa.
“Hãy để người của cậu ra ngoài, bản thân ở lại nói chuyện với tôi. Nếu không, tôi sẽ giết con tin!”
Tên đó ấn trán Giang Kỳ vào bàn cọ xát, cười lạnh mà gọi đối phương”Giang Kỳ à”, sau đó nói: “Hãy đi cầu xin thiếu gia của mày đại phát từ bi đi.”
Tình hình đã phát triển đến mức này, không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Ân đã làm rất tốt, nhưng tiếp tục đàm phán cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Diêu Châu thấp giọng nói với Lâm Ân, khiến đối phương không nghe được: “Việc còn lại giao cho tôi.”
Cũng giống như hai lần trước, Lâm Ân ngước mắt lên nhìn hắn. Nhưng lần này Lâm Ân không nói gì, chỉ liếc nhìn Diêu Châu.
Một giây tiếp theo, Lâm Ân thực hiện một động tác khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc, cậu dùng một tay chống mặt bàn, nhảy qua và đáp xuống khoảng trống giữa chiếc bàn dài.
Bộ bàn hội nghị này có hình dạng thuôn dài, hình dáng tương tự được cắt ra ở giữa bàn. Bởi vì con tin và lính đánh thuê chiếm một nửa phòng họp, Lâm Ân không thể đến gần Hoàng Băng Thành, lúc này cậu lộn người đến giữa bàn, lập tức đi về phía đối phương mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Tây khu mọi người phản ứng rất nhanh, khi đối phương có mấy người giơ súng chĩa vào Lâm Ân, Cao Trạch cũng dẫn những người khác đồng thời giơ súng.
Lâm Ân đều bước đi, chỉ đi năm bước liền đến chỗ Hoàng Băng Thành, giữa bọn họ có một bàn họp, nhưng Giang Kỳ vẫn bị đè lên trên bàn.
Lâm Ân buộc mình không được nhìn Giang Kỳ cũng không thể hiện ra vẻ mặt yếu ớt mà bình tĩnh nhìn thẳng vào Hoàng Băng Thành.
Cậu không biết sự kiên trì của mình có ý nghĩa gì hay không, nhưng nếu tối nay yêu cầu Diêu Châu ra giải quyết mọi việc, thì đúng như lời Diêu Châu nói, điều đó chỉ khẳng định sự bất tài của Lâm Ân, và sẽ sớm có một cuộc nổi loạn khác.
Lâm Ân muốn ra tay cứng rắn và không để Giang Kỳ, với tư cách là người nắm quyền lực, phải chịu đựng loại chuyện này một lần nữa.
Lần này cậu gọi Hoàng Băng Thành bằng tên, sau đó nói: “Thông minh một chút, nếu như tôi và ông không đạt được thỏa thuận, đổi lại là người khác thì ông đến cơ hội toàn thây cũng không có.”
Xung quanh tối om, nhưng Lâm Ân có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt đối phương hiện lên vẻ chột dạ.
Lâm Ân chậm rãi dùng lực, một ngón tay gõ nhẹ lên bàn, ngón tay của cậu chỉ cách trán Giang Kỳ có hai tấc.
“Ngươi đối hắn thế nào, tôi đối ông như vậy.” Lâm Ân đối Hoàng Băng Thành nói.
Sau đó, Lâm Ân mỉm cười, bắt chước giọng điệu ác ý của Hoàng Băng Thành trước đó, còn gọi Giang Kỳ là ” Giang đại nhân”, nói: “Ngươi đồng ý với điều kiện hiện tại Khương đại nhân đưa ra, lát nữa ta sẽ để ngươi đi.”
–
Sau khi Hoàng Băng Thành bị người Tây khu mang đi, đèn trong phòng họp cũng được bật sáng.
Giang Kỳ được cứu lập tức dẫn người đi xử lý con tin trong quảng trường, Lâm Ân sắc mặt tái nhợt đứng yên tại chỗ.
Diêu Châu đi tới trước mặt cậu, mỉm cười một chút, nhìn Lâm Ân, thấp giọng nói với Lâm Ân: “Tiểu thiếu gia, em khiến tôi phải lau mắt mà nhìn.”
Chỉ mới vài tuần kể từ cuộc gặp ở khu Đông vậy mà Lâm Ân lại trưởng thành một cách đáng kinh ngạc.
Lâm Ân không để ý tới những người xung quanh, xuyên qua ống tay áo khoác nắm lấy tay Diêu Châu.
Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, xấu hổ đến mức không dám nắm tay trực tiếp với Diêu Châu, dũng khí vừa mới cạn kiệt đã không còn, giờ chỉ còn lại một làn sóng sợ hãi.
Diêu Châu để cậu ôm, trước mặt mọi người Diêu Châu cũng không tiện ôm cậu. Nửa phút sau, Lâm Ân buông tay ra, đối diện Diêu Châu nói: “Cảm ơn anh đi cùng tôi.”
Nếu không có Diêu Châu phía sau, Lâm Ân tuyệt đối không thể ngạo mạn nói với người khác “Ngươi động vào hắn, ta xử lí ngươi”, hơn nữa cũng không có khả năng ép buộc đối phương thỏa hiệp.
Cảm ơn Diêu Châu xong, Lâm Ân nhìn thấy Cao Trạch và Lance đứng ở cửa phòng họp nói chuyện, Lâm Ân lại đi tới, lễ phép cảm ơn, sau đó đi đến hành lang bên ngoài phòng họp nói chuyện với Jasmine.
Lance dựa vào hành lang, nhìn bóng lưng Lâm Ân, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.
Nếu không gặp Diêu Châu và không có hôn lễ này, Lâm Ân hẳn đã gặp được một người rất yêu thương và đối xử tốt với cậu.
Cao Trạch thấy anh ta mất tập trung, hỏi hắn: “Sao vậy?”
Lance ngoảnh mặt đi, mỉm cười, nói với Cao Trạch bằng giọng điệu giễu cợt không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả, “Anh biết đấy, là tôi đưa tấm thiệp mời cho ông chủ. Có lẽ tôi đã hối hận.”
–
Trên đường về, Diêu Châu đổi xe, nhờ một thuộc hạ của mình làm tài xế, hắn và Lâm Ân ngồi ở ghế sau xe.
Lâm Ân lúc đầu vẫn còn thấp giọng nói chuyện với Diêu Châu, nhưng sau đó cậu không thể chịu được nữa, dựa vào vai Diêu Châu một lúc thì ngủ mất.
Xe xóc nảy, Lâm Ân ngủ không được bao lâu, khoảng một tiếng sau cậu đã tỉnh dậy.
Lúc này đã gần năm giờ sáng, xe chạy tới bến cảng, tiến vào ranh giới quận Tây.
Xa xa trên mặt nước biển xuất hiện một luồng sang dài, hòa quyện với mặt biển và mây, sau đó hướng về phía bầu trời ngày càng mở rộng.
Lâm Ân từ trong xe nhìn ra ngoài, mê mẩn một hồi, nói với Diêu Châu: “Bình minh trên biển thật đẹp.”
Dừng lại vài giây, cậu nói thêm: “Tôi nghĩ tôi sẽ luôn nhớ việc cùng anh ngắm bình minh.”
Sau đó cậu quay người lại, nhìn Diêu Châu, không rõ ràng mà cười, ánh mắt sáng ngời, thấp giọng nói: “Nếu không có tài xế ngồi ở ghế trước, tôi thật muốn hôn anh.”
Diêu Châu nhìn chằm chằm cậu, nhếch khóe miệng lười biếng cười, hắn nhéo cằm Lâm Ân, ép Lâm Ân ngẩng mặt lên, sau đó ra tay không chút do dự.
Lúc đầu, đó chỉ là một nụ hôn thoáng qua, một lần lên môi, rồi lại lần nữa, dần dần nó trở nên sâu và hung hãn hơn, giống như một kẻ săn mồi.
Môi Lâm Ân đỏ bừng, âm thanh bị lấp kín, không thể thở liên tục, điều khó tin hơn nữa là cậu cảm thấy một cảm giác ngứa ran nhẹ từ các tuyến sau gáy, khiến chân tay cậu đau nhức và tê dại. Đây hoàn toàn không phải phản ứng mà Beta nên có.
Nụ hôn mãnh liệt và sâu kéo dài cho đến khi Lâm Ân phát ra một tiếng thút thít nhỏ, cậu thực sự khó thở, những ngón tay run rẩy khi chống cự. Diêu Châu cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn sâu, nhưng vẫn không để Lâm Ân thoát khỏi sự khống chế của mình, vẫn một tay ôm lấy cậu, tay kia đưa sang một bên hạ kính xe xuống.
Mùi hoa huệ có chút rõ ràng, nhưng Diêu Châu không muốn tài xế ngồi phía trước ngửi thấy, huống chi là khiến Lâm Ân nghi ngờ.
Lâm Ân giơ tay che nửa mặt, tựa vào một bên vai Diêu Châu, hô hấp và nhịp tim đều dồn dập, trong cơ thể có một cảm giác khao khát kỳ lạ, hồi lâu không thể bình tĩnh lại. Hơn nữa, hôn Diêu Châu trước mặt tài xế cũng quá điên rồ, Lâm Ân nghĩ đến tiếng rên rỉ vừa thoát ra khỏi miệng mình có chút xấu hổ.
Nhưng Diêu Châu không chịu nhượng bộ, nghiêng người hỏi cậu: “Thích không?”
Lâm Ân cụp mắt xuống, lông mi run rẩy, nhịp tim vẫn rất nhanh. Cuối cùng, cậu buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn Diêu Châu, chậm rãi gật đầu.
Cảm giác lúc này có chút mơ hồ. Diêu Châu nén cười, ánh mắt tối sầm.
Chàng trai trẻ đang bình tĩnh đàm phán với những người khác trong phòng họp vừa rồi chỉ còn lại một thân hình thon gầy. Nhưng bây giờ cậu được Diêu Châu ôm vào lòng, hôn đến mức toàn thân mềm nhũn, nhưng vẫn gật đầu thừa nhận mình thích.
Ánh mắt của Lâm Ân khiến Diêu Châu trong long nảy nên một cỗ tà ác, suy nghĩ làm như thế nào cũng đã nhanh chóng nghĩ xong.
Hắn miễn cưỡng nhịn xuống, lại kéo Lâm Ân vào lòng, nói vào bên tai nóng bừng của cậu: “Hiện tại tha cho em, tối nay đợi em cảm ơn.