Chương 60
Hiếm khi có cảm giác đó, chỉ vì một ánh mắt một câu nói của đối phương, như có dòng điện tê dại từ sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Nàng biết trái tim mình đang đập không theo quy luật.
Thi Đại: “…”
Thi Đại nhìn thoáng qua Giang Bạch Nghiễn, rồi lại khẽ khàng rời mắt.
Nàng vẫn được Giang Bạch Nghiễn ôm vào lòng.
Lúc đầu Thi Đại thật sự không có tâm tư nào khác, ôm chỉ là an ủi, giờ phút này nàng lại thấy vành tai nóng như lửa đốt, khiến nàng thấy mình chẳng ổn chút nào.
Khi đối diện với người khác, liệu Giang Bạch Nghiễn có lộ ra biểu cảm như vậy, nói những lời thế kia chăng?
“Nếu muốn học.”
Cưỡng ép vứt hết những suy nghĩ lung tung ra sau đầu, Thi Đại khẽ bảo:
“Ta sẽ thu học phí đó.”
Thi thoảng Giang Bạch Nghiễn lại nhìn nàng chăm chú:
“Cô muốn gì?”
Bất kể Thi Đại mong muốn thứ gì, chàng cũng sẽ cho nàng.
Tiền tài, châu báu, thiên linh địa bảo.
Giang Bạch Nghiễn không quan tâm vật ngoài thân, thứ chàng có, Thi Đại cứ mặc sức lấy, thứ chàng không có…
Giang Bạch Nghiễn có thực lực để tranh đoạt.
Chỉ cần Thi Đại đừng như đêm giao thừa, bịa chuyện muốn hái sao trên trời.
Đôi mắt chàng đen nhánh, bị chàng nhìn khiến tim đập loạn, Thi Đại buông tay, lùi về sau một bước.
Rời khỏi vòng ôm của Giang Bạch Nghiễn, xúc cảm mềm mại như ngọc biến mất, hương lạnh tan đi, nàng nắm lòng bàn tay trống trải của mình.
“Học phí là…”
Nhớ lại vết thương đầy rẫy của người này, Thi Đại thêm chút tự tin, lời lẽ chính đáng:
“Huynh phải chăm sóc mình đàng hoàng, đừng cố ý bị thương nữa nhé.”
Đáp án ngoài dự đoán, sắc mặt Giang Bạch Nghiễn thoáng ngơ ngác.
Ngay sau đó, chàng cong môi cười, là dáng vẻ nghe lời lại ngoan ngoãn:
“Được.”
Chàng chấp nhận dễ dàng thế ư?
Thi Đại vẫn không yên tâm:
“Lần này không được lừa gạt cho qua, ta sẽ đột kích kiểm tra bất kỳ lúc nào.”
Cơn giận của nàng vẫn chưa tan hết, lúc nói chuyện cố ý nhấn mạnh, gương mặt thường đong đầy ý cười căng chặt, dường như muốn điểm thêm chút khí thế cho mình.
Đáng tiếc trông chẳng hung dữ chút nào, chỉ như hổ con mới sinh.
Hiếm khi thấy biểu cảm này của Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn nhìn thêm một lúc:
“Ừm, Thi tiểu thư cứ mặc sức đến xem.”
…Gì mà “mặc sức xem” hả?
Bị chàng làm nghẹn họng, Thi Đại muốn nói lại thôi, liếc tay phải máu me đầm đìa của chàng, yên lặng một lúc, lấy bình thuốc ra.
Mu bàn tay máu thịt be bét, bị chàng tự mình rạch mở da thịt, nhưng trong quỷ đả tường, từ đầu đến cuối Giang Bạch Nghiễn đều cầm kiếm bằng tay phải.
Chàng thật là…
Nghĩ mãi không ra được từ nào để hình dung, độ điên của người này có lẽ là một phần độc nhất trên đời.
Vết thương này quá lạ, không có lý do gì để giải thích. Tất nhiên Giang Bạch Nghiễn sẽ không để Diêm Thanh Hoan thấy, cho nên từ đầu đến cuối, vết thương này chưa được xử lý.
Vén băng vải ra, máu thịt be bét.
“Giang công tử.”
Thi Đại cau mày, đưa bình sứ cho chàng:
“Huynh bôi thuốc đi.”
Giang Bạch Nghiễn nói cám ơn, nhận bình sứ.
Động tác bôi thuốc của chàng thành thạo trôi chảy, vì Thi Đại đang ở đây, tỉ mỉ hơn vài lần so với bình thường.
Rũ mắt, môi mỏng như chu sa, gương mặt mỹ nhân thoát tục, Thi Đại ngắm nhìn, không nhịn được nghĩ:
Khi Giang Bạch Nghiễn dùng dao rạch cơ thể của mình sẽ có biểu cảm thế nào? Đau đớn, cau mày, hay là đượm ý cười nhẹ nhàng như lúc bình thường?
Tưởng tượng không được.
Nhận thức của nàng về Giang Bạch Nghiễn, chỉ dừng lại ở bề ngoài dịu dàng xa cách.
Một chàng chân chính rốt cuộc có dáng vẻ thế nào, Thi Đại không kiềm chế nổi cảm thấy tò mò.
Nàng hiếm khi có dục vọng tìm hiểu sâu sắc rõ ràng như vậy với một người nào đó.
Vết dao được bôi thuốc băng bó, hòn đá lớn nghẹn trong lòng nặng nề rơi xuống.
Xem như đã nói thẳng với Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại cảm thấy nhẹ nhõm, nhướng mi mỉm cười:
“Nếu không còn chuyện gì khác, chúng ta đến sảnh lớn xem thử nhé?”
Nàng thích bầu không khí thẳng thắn thoải mái như vậy, giằng co cách đó không lâu sắp đốt cháy tế bào não của nàng mất rồi, thực sự khó chịu vô cùng.
Ngoài mặt Thi Đại điềm tỉnh thản nhiên, thực tế đầu óc nàng muốn nổ tung.
Tính toán thời gian, đợt tà ma thứ ba sắp bắt đầu.
Giang Bạch Nghiễn trả bình sứ lại cho nàng, ngón tay len lén vuốt ve bên mép, mơ hồ chạm vào một ít độ ấm còn sót lại của nàng:
“Được.”
Không ngoài dự đoán, lầu một vẫn là vẻ u ám chết chóc.
Tốp tà ma thứ hai có Ngu Tri Họa và Hàn Tung bảo vệ, nhóm khách trọ miễn cưỡng giữ được một mạng, bây giờ vừa hoảng vừa sợ, có vài người quỳ dưới đất cầu thần bái phật.
Hàn Tung là gương mặt băng tuyết đầy lệ khí, với ai cũng không có sắc mặt tốt, lúc này đang ở trong phòng, không lộ diện.
So với hắn ta, Ngu Tri Họa bình dị dễ gần hơn nhiều, dung mạo xinh đẹp, tính tình dịu dàng, ngoài tu sửa pháp trận trừ tà, còn không quên giúp đỡ khách trọ chữa thương.
Thi Đại nhớ kỹ nhiệm vụ lần này, sự nghiệp lên đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
Nói cách khác, tất cả khách trọ ở lầu một, đều là nhân chứng mục kích Ngu Tri Họa ở hiện trường.
“Tiên sư, xin hãy cứu chúng ta.”
Một cô nương khóc nức nở, ngồi phía trước Ngu Tri Họa:
“Tối nay chúng ta có thể sống sót trở về không?”
“Ta đi buôn bán đã bao nhiêu năm nay, chưa từng gặp chuyện này!”
Thương nhân trung niên không ngừng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi:
“Khách điếm này…đã nghe nói khách điếm này xui xẻo từ lâu.”
Bà chủ dựa trong góc tường lập tức không vui:
“Sao lại xui xẻo?”
“Khách điếm Quân Lai, chẳng phải bị tà ma tấn công vài lần rồi sao?”
Sắp chết đến nơi, thương nhân trung niên nói thẳng, không còn kiêng kỵ nữa:
“Nghe nói mấy lần trước có rất nhiều người chết. Pháp trận trừ ma gì đó, chẳng phải cũng vì chuyện kia mới lập ư?”
Thi Đại tập trung lắng nghe, nhớ lại quả thật bà chủ từng nói, khách điếm Quân Lai ở nơi hẻo lánh, rừng núi hoang vắng, thỉnh thoảng có dã thú đến gần, cộng thêm số ít tà ma tấn công.
Nhưng mà…đổi góc độ khác, biến cố hôm nay, liệu có liên quan đến mấy lần tà ma đã từng tấn công kia không?
Thẩm Lưu Sương cũng đang ở sảnh lớn liếc thấy nàng, vẫy tay, ra hiệu Thi Đại đến bàn ngồi.
Liễu Như Thường lén lút nhìn qua.
Nàng ta và Thẩm Lưu Sương luôn giám sát động tĩnh ở sảnh lớn, yên tĩnh ngồi rất lâu giữa nhóm người.
Thi Đại chủ động mời Giang Bạch Nghiễn trò chuyện lâu như vậy…
Nhìn thoáng qua, tâm trạng hai người đều rất tốt.
Từ từ, vạt áo của Giang Bạch Nghiễn, có phải hơi loạn rồi không?
Cũng có rất nhiều nếp nhăn, khác xa một trời một vực so với sự cẩn thận tỉ mỉ lúc bình thường, như bị ai đó vò nặn.
Khóe miệng nhếch lên, bàn tay đang cầm ly của Liễu Như Thường nhẹ run.
Không phải chứ.
Không phải như nàng ta nghĩ đấy chứ?
Dù sao cũng rảnh rỗi, Thi Đại muốn tìm hiểu nguồn gốc, cất giọng hỏi:
“Bà chủ, có thể kể lại chuyện yêu tà làm loạn mấy lần trước không?”
Khách điếm Quân Lai bình thường không có gì đặc biệt, dựa vào đâu thu hút yêu ma hết lần này đến lần khác?
Bà chủ không muốn nhắc đến nhiều, nhưng đối diện với mấy chục đôi mắt tìm tòi nghiên cứu ở sảnh lớn, bất đắc dĩ vuốt tóc.
“Từ đời ông nội đến ta, trong mấy chục năm đó, khách điếm tổng cộng bị tà ma tấn công ba lần.”
Bà chủ lên tiếng:
“Lần đầu hình như là ba mươi bốn mươi năm trước? Khi đó ta còn chưa sinh ra, nghe cha ta nói, có một đám yêu ma quỷ quái nửa đêm xông vào, hại chết nhiều người. Nếu không phải trong số những khách trọ có người trong nghề, cha ta và ông nội cũng đã mất mạng.”
Thẩm Lưu Sương:
“Người trong nghề?”
“Không biết là Trấn Ách Ti hay tán tu, tu vi không cao lắm, có vài người chết trong tay tà ma.”
Chủ đề này hiển nhiên quá nặng nề, bà chủ khẽ than:
“Lần thứ hai, là hai mươi năm trước. Một con yêu tẩu hỏa nhập ma, vốn quanh quẩn trong rừng, thấy khói lửa trong khách điếm nên xông vào đây.”
Nàng ta khựng lại một chốc rồi nói tiếp:
“Lần đó trùng hợp có Trấn Ách Ti tuần tra gần đó, xử lý rất nhanh, không ai bị thương.”
Yêu ma hoành hành Đại Chiêu, một con yêu vật làm loạn không phải chuyện lớn gì, chẳng gây nổi sóng gió.
Thi Đại ngồi bên bàn, tay chống cằm, nghiêm túc lắng nghe.
“Lần cuối cùng, là mười năm trước.”
Bà chủ nói:
“Ta trải qua lần hỗn loạn kia. Một tên tà tu muốn tránh né Trấn Ách Ti truy bắt, chạy trốn vào khách điếm của ta. Chờ Trấn Ách Ti đuổi đến, tất nhiên phải đánh một trận.”
“Thực ra cũng chỉ là chuyện ngẫu nhiên.”
Liễu Như Thường khẽ thảo luận:
“Yêu tẩu hỏa nhập ma, tà tu chạy trốn…khách điếm này cũng xui thật.”
Nhất là chuyện xảy ra hôm nay, hơn phân nửa khách điếm tổn hại nghiêm trọng, họa vô đơn chí.
“Lần đầu tiên thì sao?”
Thi Đại hỏi bà chủ:
“Lần đầu tiên tà ma tấn công vì nguyên nhân gì?”
“Ta không rõ lắm.”
Bà chủ suy nghĩ:
“Trấn Ách Ti từng điều tra, không tra được nguyên nhân, chỉ nói tà ma làm loạn, ăn thịt uống máu người.”
Một nhóm tà ma, vô duyên vô cớ tấn công khách điếm?
Thi Đại suy nghĩ miên man, lẽ nào năm đó, cũng có tà tu tu luyện tâm nhân pháp?
Không đúng, không khỏi quá trùng hợp, cách nhau mấy chục năm, không có thù oán sâu nặng, ai lại nhổ lông dê ở cùng một chỗ.
Nàng nghĩ mãi thấy hơi rối loạn, nhìn Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường đang trầm tư hỏi:
“Diêm Thanh Hoan đâu?”
“Ở lầu hai.”
Thẩm Lưu Sương giải thích:
“Hắn diễn vai Vệ Tiêu trọng thương, không thể xuất hiện trước mặt Ngu Tri Họa, nhân khoảng thời gian cuối cùng, vừa khéo có thể lục soát phòng của tất cả khách trọ.”
Dù đa số khách trọ vẫn luôn ở sảnh lớn sưởi ấm cho nhau, không có thời gian gây án, nhưng kiểm tra cẩn thận lại một lượt, sẽ không sai được.
“Mọi người nghĩ sao?”
Liễu Như Thường vuốt ve dây chuyền hình rắn trước cổ:
“Ta và Trần Triệt từng thỉnh giáo thầy phong thủy, phong thủy của khách điếm Quân Lai không có vấn đề gì, trên mức trung bình.”
Thẩm Lưu Sương ngẫm nghĩ:
“Hai lần liên tiếp bị tà ma tấn công, rất có vấn đề.”
Lẽ nào chỉ là trùng hợp?
“Chúng ta còn bị nhốt ở đây bao lâu nữa?”
Góc đông bắc khách điếm, một thanh niên cắn răng nói:
“Chẳng lẽ phải chờ chết?”
“Dừng!”
Một nam nhân trung niên khác vội vàng ngắt lời:
“Đừng nói mấy từ xui xẻo đó.”
“Tà khí tập trung, sớm muộn gì Trấn Ách Ti cũng đến.”
Ngu Tri Họa lau mồ hôi trên trán:
“Nơi này ở ngoại ô, không dễ phát giác, e rằng chúng ta phải chờ thêm một lúc.”
Nàng ta đã hao tốn không ít linh lực vào pháp trận trừ tà, thể lực không chịu nổi, sắc môi nhợt nhạt:
“Chư vị không cần hoảng sợ. Chỉ cần ta còn sống, chắc chắn sẽ cố hết sức duy trì pháp trận.”
Câu này không nghi ngờ gì là viên thuốc an lòng, vừa dứt lời, sắc mặt của không ít người dịu lại, ánh mắt nhìn nàng ta cung kính hơn.
“Đa tạ tiên sư.”
Thương nhân bên cạnh Ngu Tri Họa lau nước mắt nước mũi:
“Đúng rồi, còn vị công tử cầm hai thanh kiếm, cũng bảo vệ chúng ta…A!”
Ông ta ngạc nhiên thốt lên, ngơ ngác nhìn về phía hành lang.
Thi Đại thuận thế nhìn qua, trông thấy Hàn Tung mặc áo đen.
Hai thanh kiếm vác sau lưng, thêm chút sát khí sắc bén cho hắn ta, mày kiếm khẽ cau, hiển nhiên bất mãn vì bị mọi người đánh giá.
Hàn Tung lên tiếng, giọng nói lạnh như băng:
“Tà khí ngoài cửa sổ có động tĩnh.”
Nghĩa là tà ma không yên, rất nhanh sẽ tấn công lần nữa.
“Nói ra thì.”
Thi Đại nhỏ giọng nói:
“Dù Hàn Tung tránh né mọi người, nhưng mỗi lần đến lúc nguy hiểm, đều ra tay cứu giúp.”
Liễu Như Thường hiểu rõ tiểu thuyết búng tay, một câu nói trúng:
“Du hiệp mà, mặt lạnh tim nóng.”
Thẩm Lưu Sương đã mày mò ở Trấn Ách Ti nhiều năm uống hớp trà nóng, tiếp lời:
“Ăn trộm đồ mình trông coi, tranh thủ niềm tin, những trò vặt kinh điển của phạm nhân.”
Liễu Như Thường: “…”
Liễu Như Thường:
“Hợp lý đó.”
Hàn Tung không thèm để ý mọi người, có kinh nghiệm bị hắn ta đối xử lạnh nhạt hai lần trước, không ai muốn đến gần khiến mình mất hứng.
Bà chủ thăm dò hỏi:
“Vị công tử này, có muốn uống trà hay ăn gì không?”
Thanh niên ngồi một mình trong góc, ôm hai thanh kiếm trước ngực:
“Không cần.”
Rất lạnh lùng.
Bà chủ gượng cười, không nói nữa.
“Lần đầu muội thấy có người dùng song kiếm.”
Ánh mắt Thi Đại nhìn hắn ta đầy vẻ tò mò:
“Song kiếm và đơn kiếm, có gì khác nhau?”
Trước đây xem phim từng thấy song đao, lúc đánh nhau vừa nhanh vừa ác, thiếu mất vài phần nhã nhặn khi cầm kiếm, lại thêm chút sát phạt khát máu.
“Trùng hợp, lúc điều tra vụ án này, tỷ đã từng hỏi Trần Triệt.”
Liễu Như Thường thần bí cong môi:
“Trần Triệt nói, tiết tấu song kiếm tấn công nhanh hơn hung hãn hơn. Một thanh trong đó có thể dùng để ngăn cản. Đơn kiếm thì linh hoạt, nhiều kỹ xảo hơn.”
Một cái như sói, một cái như rắn.
Nhớ lại hình ảnh Hàn Tung vung kiếm, Thi Đại không khỏi mỉm cười:
“Hắn ta rất lợi hại, cùng lúc dùng hai kiếm vẫn trôi chảy thành thạo.”
Một mình đối phó với tà ma trong khách điếm, chắc hẳn thực lực không yếu.
Nàng khen tùy ý, từng chữ lọt vào tai, Giang Bạch Nghiễn yên tĩnh lắng nghe.
Thi Đại thích kiếm thuật như vậy?
Chàng không giỏi dùng song kiếm, nhưng nếu sử dụng vẫn có thể thắng Hàn Tung.
Chàng suy nghĩ có vẻ hờ hững, nhưng lồng ngực lại tắc nghẽn lạ lẫm, như thể bị một bàn tay vô hình bóp nhẹ, hơi thở không thuận.
Giang Bạch Nghiễn mím môi.
Mỗi lần Thi Đại thấy chàng dùng kiếm, luôn mỉm cười khen vài câu, lúc đầu Giang Bạch Nghiễn xem thường bài xích, dần dần lại tập mãi thành quen.
Khi được nàng tươi cười khen ngợi trở thành thói quen, chàng gần như quên mất, Thi Đại đối mặt với muôn người muôn vẻ, trước giờ chưa từng tiếc rẻ lời khen.
Cũng không phải chỉ riêng mỗi chàng.
Trước giờ chưa từng.
Ngón tay khẽ cuộn lại, Giang Bạch Nghiễn lẳng lặng ngước mắt.
Lọt vào tầm mắt, vừa khéo thấy nàng đang nhìn du hiệp áo đen cách đó không xa, dáng vẻ hứng thú, sắc mặt đầy tò mò, mắt hạnh khẽ cong.
Thật sự rất có hứng thú, chẳng biết là với người hay kiếm thuật.
Điều này khiến chàng nhớ lại lời nhắc nhở tình tiết mà họa cảnh đã cho.
[ Vệ Linh tiểu thư rất có hứng thú với Hàn Tung. Thấy vậy lòng bỗng chua xót, ghen tuông gợn sóng, khổ nỗi không có thân phận, không thể nói ra, chỉ đành theo sát bên cạnh tiểu thư, bảo vệ nàng cẩn thận. ]
“Kế tiếp, muội phải bắt chuyện với hắn ta nhỉ?”
Thần thái Thi Đại sáng láng, tự tin giương cằm:
“Yên tâm, có muội giữ chân hắn ta, mọi người cứ việc đến phòng Hàn Tung lục soát.”
“Mọi chuyện phải cẩn thận.”
Thẩm Lưu Sương cười tủm tỉm, giọng nói dịu dàng:
“Nếu Hàn Tung mạo phạm muội, cứ nói với tỷ.”
Nắm đấm của nàng ta chuẩn bị sẵn sàng bất kỳ lúc nào.
“Chẳng phải còn Giang công tử sao?”
Liễu Như Thường nhanh chóng liếc chàng:
“Giang công tử sẽ bảo vệ Đại Đại mà?”
Nhất định phải biết tranh giành nha! Không được để so sánh!
Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn như thường, uống ly trà:
“Ừm.”
Chất lỏng lạnh lẽo lọt vào cổ họng, khiến chàng thoáng cau mày.
Vị chua mãnh liệt lan ra đầu lưỡi, mùi vị khó nói nên lời…
Vừa nãy thứ chàng uống không phải trà, mà nhân lúc ba người nhìn về phía Hàn Tung, Giang Bạch Nghiễn đã đổ vào nửa ly giấm.
Họ ngồi ở sảnh lớn khách điếm, mỗi chiếc bàn đều có gia vị để nêm nếm.
Giang Bạch Nghiễn không thích cay nồng, giấm vào miệng, kích thích chàng khẽ ho, động đến vết thương ở đầu vai, đau đớn dần lan tràn.
Vị chua nơi đầu lưỡi mãnh liệt, nhưng còn lâu mới bằng chua xót trong lòng. Như bị kim nhọn đâm trúng, rồi lại phủ lớp bông kín kẽ chẳng lọt gió.
Khiến chàng phiền muộn hỗn loạn, không thể xả ra.
Mặt mày Giang Bạch Nghiễn vô cảm, nuốt nước giấm còn sót lại trong ly, tay phải phủ lên ngực.
Lừa gạt.
Nói cái gì mà ghen tuông như ăn đồ chua, cảm giác rõ ràng chẳng giống chút nào.