Chương 4: Hệ thống tích điểm
Editor: YingYing
“Đây là nấu như thế nào vậy? Bên trong còn thả cả miến khoai loang.”
Lưu Quế Lan nhìn thoáng qua, trình độ nấu ăn của bà không quá tốt nhưng nàng dâu thứ hai đã qua đời lại nấu rất ngon cháu gái bà khẳng định cũng không kém.
Hứa Hoan Ngôn cảm thấy sẽ không ngon vì gia vị không có nhiều nếu không cô có khả năng nấu tốt hơn.
“Đã nấu xong rồi ạ. Bà nội, có thể múc miến ra rồi mỗi người cũng được một chén miến, con lại đi xem nồi canh cá một chút.”
Chu Linh Mẫn cũng rất đói nghe mẹ chồng nói như vậy bà cũng có chút cao hứng.
Hứa Cao Quốc thấy miến đã chuẩn bị xong liền đi ra ngoài rửa tay. Hai đứa nhỏ cũng nghe lời đi ra ngoài.
Hứa Hoan Ngôn nếm thử canh cá trong nồi một lúc vị cũng tạm ổn cô vừa ăn vừa nhìn nhiệt độ trong bếp.
Hứa Cao Quốc đã uống ngụm nước canh miến đầu tiên.
Món miến khoai lang vị rất ngon canh rất thơm và đầy trứng, miến thì dẻo còn nước súp lại đậm đà uống nửa bát đã toát hết cả mồ hôi khiến cho mọi người đều thấy rất dễ chịu, nhất là khi ngoài trời có gió to.
” Hoan Ngôn món này ngon quá. Em nấu ăn đỉnh thật.”
Hứa Cao Quốc cho rằng mình có thể uống được ba bát lớn.
“Đinh. Ký chủ nhận được điểm khen thưởng từ đồ ăn được thưởng mười điểm.”
Hứa Hoan Ngôn sửng sốt một chút cô vừa nghe thấy âm thanh gì vậy? Cô quay đầu lại nhìn xem.
Lưu Quế Lan liền nhìn cô.
“Có chuyện gì vậy? Con đang nhìn gì thế?”
Hứa Hoan Ngôn lắc đầu không nói gì.Cô bưng bát đi sang một bên tiếp tục ăn.
Cả nhà cùng ngồi ăn với nhau.Hứa Hoan Thịnh thích ngồi gần với chị cả liền bưng bát tới bên cạnh.
“Chị ơi, chị nấu ăn càng ngày càng ngon, thật sự rất lợi hại.”
Hứa Hoan Ngôn nhìn thấy Hứa Hoan Thịnh trong mắt tràn đầy thỏa mãn cùng dựa dẫm vào cô trong lòng liền mềm nhũn.
“Ngoan em cũng nhanh ăn đi. Lát nữa còn ăn canh cá nữa.”
Hứa Hoan Thịnh cao hứng “Dạ” một tiếng. Trong lòng cô lại nghĩ chuyện lúc nãy rõ ràng cô nghe được âm thanh nào đó.
Lưu Quế Lan cùng Chu Linh Mẫn ngồi ở cửa bắt đầu ăn vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ còn liên hồi khen Hứa Hoan Ngôn nấu ăn ngon.
Hứa Hoan Ngôn lại nghe thấy âm thanh lúc nãy.
“Đinh. Ký chủ nhận được điểm khen thưởng từ đồ ăn nhận thưởng mười điểm.”
Hai người khen thưởng liền được hai mươi điểm.
Tim Hứa Hoan Ngôn đập thình thịch ăn xong một bát miến khoai lang cô đi tới xem canh cá vốn dĩ cá còn nhỏ nên lúc chiên cô chú ý kĩ hơn. Cá đun sôi khoảng nửa giờ canh cá ban đầu có vẻ hơi nhạt liền dần đổi màu sắc
Cô không bảo mọi người lại ăn canh cá.
Chu Linh Mẫn chịu trách nhiệm rửa hết bát đĩa cho bữa tối sau đó vào nhà cùng Lưu Quế Lan thu dọn đồ đạc Hứa Hoan Ngôn ngày mai sẽ đi huyện thành cô còn ở nhà người khác phải mang đủ đồ. Đặc biệt là đồ ăn phải mang theo đầy đủ. Thời buổi bây giờ làm sao có thể sang nhà người ta ăn được?
Hứa Hoan Ngôn nhìn chằm chằm vào nồi canh cá thanh âm kia lại không xuất hiện nữa.
Cô cũng không cảm thấy sợ hãi dù sao cũng sống năm trăm năm trong giới tu chân chuyện kỳ quái cũng thấy qua không ít.
Việc này không là gì cả.Nhưng dù chuyện này tốt hay xấu thì có liên quan gì đến việc cô xuyên thời không?
Đợi thêm nửa tiếng nữa, món canh cá cũng đã hoàn thành.
Hứa Hoan Ngôn múc cho mỗi người một chén.
Hứa Cao Quốc đang đợi bát canh cá này liền cứ đứng trong bếp mà nhìn.
Canh vừa ra anh vội vàng bưng canh ngồi ở cửa bếp chậm rãi uống có chút gió thổi qua nên cũng không quá nóng.
“Hoan Ngôn, canh này ngon quá.” Nói xong anh quay người lại chuyên tâm uống canh của mình.
Hứa Hoan Ngôn lại không nhận được thêm mười điểm nào nữa cô cũng đã hiểu vì bản thân nấu ăn ngon được người khác khen thì sẽ được thưởng nhưng cái này có ích lợi gì?
Cô bưng hai chén canh đưa đến nhà chính, đưa cho Lưu Quế Lan cùng Chu Linh Mẫn.
Chính mình lại xoay người về trong phòng bếp. Hứa Hoan Thịnh đã bưng chén canh cá lên húp một ngụm.
Hứa Hoan Ngôn đi tới bưng chén của riêng mình.
“Hoan Thịnh, cái này ngon không?”
Hứa Hoan Thịnh gật đầu thật mạnh: “Ăn ngon lắm. Chị cả làm gì ăn cũng ngon.”
Quả nhiên, Hứa Hoan Thịnh lại nhận được mười điểm nhất định phải kiếm chỗ không có người cô sẽ nghiên cứu kỹ càng.
Canh cá ăn xong Hứa Hoan Ngôn dọn dẹp phòng bếp rồi đi vào phòng chính lúc này trong đại đội gần như không có điện nhà nào cũng thắp một ngọn đèn dầu dù là dầu hỏa thì cũng là mỗi tháng được phát phiếu, để cho mỗi nhà đều đi đến thôn lãnh về.
Lưu Quế Lan và Chu Linh Mẫn đưa mấy đứa trẻ đi ngủ sớm. Nếu không muốn ngủ thì phải đốt đèn dầu quá lãng phí, trời lạnh thì nằm trong chăn còn hơn.
Hứa Hoan Thịnh ngủ với Lưu Quế Lan. Hứa Cao Hưng và Hứa Cao Quốc ngủ cùng phòng còn Hứa Hoan Ngôn tạm thời có một phòng riêng ở nhà.
“Đây là đồ ăn cho con mang đến nhà người ta. Hàng ngày con đến tiệm ăn nhớ hâm nóng ở đó. Bây giờ nhà nào cũng không đủ ăn nên con cũng không được ăn gì ở nhà người ta kể cả khi họ cho con có biết chưa? Lúc bình thường con chịu khó làm việc siêng năng hơn một chút. Nhà chúng ta có thể làm công nhân tạm thời vì mối quan hệ của người khác cho. Tuy nhiên, con làm không tốt họ gây khó dễ cho con. Con nếu làm không nổi thì không cần phải làm nữa, chỉ cần không phải con làm sai chúng ta không phải sợ ai có biết không?”
Lưu Quế Lan luôn cảm thấy có lỗi với cháu gái mình đứa bé này quá hiểu chuyện.
Hứa Hoan Ngôn hiểu thời đại này, càng hiểu càng thích Lưu Quế Lan. Ở thời đại này đa số mọi người đều thích con trai hơn con gái nhưng Lưu Quế Lan lại không như vậy điều này cũng hiếm có. Cả nhà Hứa gia đều rất tốt và rất đoàn kết gần như không có mâu thuẫn.
Hứa Hoan Ngôn từng việc một đều đáp ứng, những việc khác cô không có đủ tự tin nhưng trong việc nấu nướng thì không hề lo sợ.
Thu xếp xong xuôi Hứa Hoan Ngôn trở về phòng ngủ. Cô thắp ngọn đèn dầu, chủ yếu là để xem âm thanh phát ra lúc này.
Hứa Hoan Ngôn im lặng nghĩ về điểm khen thưởng của món ăn trước mặt cô liền hiện ra một trang web.
Cô trợn mắt nhìn chằm chằm trong đó có rất nhiều nguyên liệu các loại đều xuất hiện. Đối với cô đây là một tin vui ít nhất có nó cô sẽ không tới mức chết đói.
Hiện tại hệ thống hiện điểm của cô là 70 điểm. Phía dưới điểm thưởng có danh sách những nguyên liệu chỉ cần có đủ điểm là có thể mua.
Cô vuốt lên xuống và nhìn thử.
“Thịt ba chỉ hai trăm điểm một cân.”
“Thịt bò bốn trăm điểm một cân.”
“Một con gà mái cao cấp tám trăm điểm.”
“Một con vịt cao cấp một ngàn điểm.”
Hiện tại hệ thống có bốn loại thịt.Ngoài ra còn có trái cây bên dưới.
“Lê một trăm điểm một cân”
“Chuối một trăm năm mươi điểm một cân.”
” Dưa hấu hai trăm năm mươi điểm một cân.”
Mới chỉ có ba loại trái cây này.
Phía dưới nữa là rau đều là những loại rau xanh nhỏ thông thường nhưng bây giờ đang là mùa đông rau xanh vào mùa đông ở miền Bắc cũng không có được mấy loại.
“Rau cần để làm sủi cảo một trăm điểm một cân.”
“Một cân cà chua hai trăm điểm.”
“Một cân bắp cải non năm mươi điểm”
Rau cũng chỉ có ba loại này.
Hứa Hoan Ngôn xem kĩ cũng không tìm được gì khác trang web này nhìn rất đơn giản.
Sau đó, cô nhìn thấy bên cạnh thấy thanh âm thanh phát ra khi thông báo điểm cô dùng tay tắt nó đi nếu không ban ngày nghe thấy âm thanh này chắc cô sẽ phát điên.
Nhìn miếng thịt trên trang web khiến cô muốn chảy nước miếng. Mùa đông nấu canh chua củ cải gì là tốt nhất. Chỉ cần đun trên bếp lửa nhỏ húp một ngụm là đã thấy thoả mãn, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy thèm rồi. Hiện tại điểm trên yêu cầu bây giờ cô ấy không đủ để mua gì cả.
Ngày mai cô đi phụ việc ở tiệm cơm quốc doanh nếu có cơ hội nấu món gì đó sẽ được điểm thưởng thì càng tốt, không biết cô sẽ kiếm được bao nhiêu điểm. Hứa Hoan Ngôn mặc dù rất mong chờ nhưng tốt nhất cô cần kiểm tra tình hình trước khi đến đó dù sao thì thời đại này hiện tại rất nhạy cảm.
Hứa Hoan Ngôn đóng trang lại nhanh chóng đi ngủ ngày mai cô còn có việc lớn phải làm.
Sáng hôm sau dậy sớm, cô phải đi sớm tới đó mới không muộn được.
Lưu Quế Lan cả đêm vì chuyện này mà ngủ không ngon giấc trời còn xám xịt đã tỉnh dậy.
Bà vào bếp nấu một nồi bột ngô hâm nóng hai miếng ngũ cốc độn đều đã chuẩn bị sẵn cho Hứa Hoan Ngôn.
Hứa Hoan Ngôn tắm rửa xong để không lãng phí thời gian nhanh chóng ăn xong rồi thu dọn hành lý đi về phía cổng đại đội.
Hôm nay Vu Tú Trân tới đưa cô đi vợ của cháu trai bà ấy đang ở nhà dưỡng thương cháu trai bà ấy còn phải đi làm nên không có người đến đón.
Gà vẫn chưa gáy, trong đại đội hầu như chưa có ai dậy.
Lưu Quế Lan không cần lo lắng có người nhìn thấy mình.
Đưa người đến cổng làng Vu Tú Trân cũng liền tới sau cuộc họp.
“Đi thôi, giờ đi sớm chúng ta tới đó cũng không muộn.”
Hứa Hoan Ngôn chào bà Vu rồi thu dọn đồ đạc trên lưng và đi theo Vu Tú Trân. Cô quay lại và nhìn thấy Lưu Quế Lan vẫn đứng ở lối vào làng xua tay bảo bà nhanh chóng quay về.
Dù chỉ mới đến đây một ngày nhưng cô có thể cảm nhận sâu sắc được thái độ của Lưu Quế Lan đối với cô và sự quan tâm của người thân xung quanh.
Vu Tú Trân dọc đường cũng chăm sóc Hứa Hoan Ngôn bà ấy là trưởng bối chăm sóc là điều dĩ nhiên. Vu Tú Trân thường xuyên đi huyện thành nhưng “Hứa Hoan Ngôn” chưa bao giờ ra ngoài nơi cô đến nhiều nhất chính là công xã.
Hứa Hoan Ngôn cũng khá tò mò hai người đi bộ đến công xã khoảng một tiếng. Sau đó thì lên xe lừa tuy không vững chắc lắm nhưng vẫn tốt hơn là đi bộ.
Chậm rãi đi vào huyện thành trời càng lúc càng sáng người càng đông, cô không ngừng quan sát suy cho cùng những gì cô đọc trong sách vẫn khác với tận mắt nhìn thấy.
Vu Tú Trân liên tục giải thích cho Hứa Hoan Ngôn lại sợ cô cái gì cũng không hiểu.
Hứa Hoan Ngôn cũng rất nghiêm túc nghe, cô đã chuẩn bị sẵn sàng hiện tại cô đến đây nhất định sẽ sống thật tốt dù sao ở đây cũng có người thích cô nấu ăn còn có một nhà đều rất tốt.T uy rằng quần áo, lương thực không đầy đủ nhưng vẫn rất tốt.
Khi đến huyện thành hai người xuống xe và đi bộ đoạn đường còn lại.
Vu Tú Trân lấy từ trong túi ra một quả trứng và đưa cho Hứa Hoan Ngôn.
Hứa Hoan Ngôn nhanh chóng từ chối, trứng lúc này quý giá đến mức cô không thể nhận.
Gia cảnh Vu Tú Trân cũng không phải quá tốt bất quá điều kiện gia đình khá hơn một chút con trai làm đại đội trưởng con dâu hiếu thảo nên những thứ này cũng không thiếu.
– ————————————————————————————————————————–
YingYing: Khối lượng bên Trung Quốc không giống Việt Nam mình nhé. Bên đó họ lấy cân làm chuẩn bên mình lấy kilogram làm chuẩn.
1 cân = 0.5 kg