Chương 10: Tập tục hoán thân
Editor: YingYing
“Con và mẹ con thật là giống nhau. Nhưng con lại bướng bỉnh hơn. Bà muốn con đi học để biết thêm cái này cái kia càng tốt chứ sao, con gái thì nên biết chữ. Lỡ sau này con có thể đỗ cấp ba đấy, rồi còn tham gia kì thi tuyển công nhân ở huyện thành nữa chứ.”
Hứa Hoan Ngôn vừa nghe đã biết bà cô có ý gì.Thật ra lúc này cô cũng không muốn đến trường. Ở trường cũng không học được nhiều hơn nữa cô cũng không phải người ở đây vẫn tiếp tục sống như thế này sẽ an toàn hơn.
Cô chỉ có thể làm việc ở tiệm cơm quốc doanh nhiều nhất là nửa tháng nữa. Sau đó cô sẽ phải tìm cách khác để sống trong thời đại này.
Nhưng may là cô có hệ thống, sinh hoạt cũng không quá khó khăn.
“Dạ, bà nội yên tâm con vẫn luôn đọc sách, bà cũng biết tình hình hiện tại mà, đến học ở trường trong huyện thành cũng chưa chắc đã học ra nước ra cái đâu”
Lưu Quế Lan nghe Hứa Hoan Ngôn nói như vậy liền cảm thấy hợp lí. Thời buổi hiện tại chính như chính là như này.
Bạch Văn Văn ở nhà cảm thấy cực kỳ khó chịu mặc dù cô ta bắt được một con gà nhưng ăn vào không có mùi gì vị cả đối với cô ta cũng không ngon chút nào.
Vương Hòe Hoa nhìn Bạch Văn Văn liền thấy thích, có thể kiếm được một con gà chắc chắn là chuyện tốt.
“Ngày mai con lại đến đó canh đi biết đâu lại bắt được một con gà nữa.”
Bạch Văn Văn nghe được lời này liền cảm thấy bất lực, cô ta làm sao có thể bắt thêm được lần nữa chứ? Thêm nữa ngày trước cô ta đã mơ thấy một giấc mơ lạ lùng mặc dù không đầy đủ có chút ngắt quãng nhưng vẫn hiểu được.
Trong giấc mơ người được đi làm ở tiệm cơm quốc doanh là cô ta.
Cũng theo những diễn biến trong giấc mơ Hứa Hoan Ngôn rơi xuống sông phát sốt cao rồi hôn mê.
Cô ta nắm bắt được cơ hội này được nhận vào làm việc trong tiệm cơm quốc doanh ở huyện thành được một thời gian và nhận được rất nhiều lợi ích.
Nhưng cô ta cũng không hiểu tại sao mà cô ta rơi vào giấc mơ này.
Để đảm bảo chắc chắn hơn, ngày hôm sau cô ta đứng đợi trên đường nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn đi đến bờ sông cắt rau dại. Sau đó cô ta liền cùng Hứa Hoan Ngôn đi đến bờ sông, cô ta quan sát hồi lâu, Hứa Hoan Ngôn lại không rơi xuống. Nghĩ đến công việc ở tiệm cơm rồi lại nghĩ đến trong giấc mơ thấy tiệm cơm quốc doanh có rất nhiều đồ ăn ngon.
Bạch Văn Văn nhân cơ hội không thấy ai gần đó, nghĩ rằng đằng nào Hứa Hoan Ngôn chả rơi xuống nước cô ta chỉ là giúp việc đó xảy ra nhanh hơn thôi.
Nhưng không ngờ mọi việc đang diễn ra suôn sẻ thì Hứa Ngôn Hoan lại đã tỉnh dậy.
Còn có lần này cô ta lên núi bắt gà cũng vì thấy ở trong mơ nên cô ta cũng tin rồi lên kiếm gà. Lại ngay lúc bắt xong gà mang về thì bị Hứa Hoan Ngôn bắt gặp.
Bị bắt lại đã đành còn bị Hứa Hoan Ngôn dọa sẽ nói cho đại đội trưởng biết hết mọi chuyện Hứa Hoan Ngôn rơi xuống sông như thế nào.
Nếu mà nằm mơ được Hứa Hoan Ngôn sẽ bắt gặp mình cô ta nhhất định sẽ tìm đường vòng mà đi.
Càng nghĩ tới Bạch Văn Văn lại càng cảm thấy tồi tệ.
Sau khi Bạch Văn Văn ăn xong, cô ta lấy lá thư xin lỗi đã viết rồi lén đi đến trụ sở đại đội ở thôn.
Đại đội trưởng bình thường không thích cười. Tính cách ông khác với tính tình ấm áp của Vu Tú Trân, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Đại đội trưởng trừng mắt hỏi.
Bạch Văn Văn đưa cho ông ấy lá thư xin lỗi mà cô ta đã viết. Cô ta đoán rằng đại đội trưởng không nhẫn tâm bắt cô ta đọc ra trước đài phát thanh trong đại đội nên cũng đã tự miễn cho bản thân mình, nghĩ rằng như thế sẽ dễ dàng giải thích cho Hứa Hoan Ngôn hơn.
” Cô có muốn đọc cái này ở đây không?”
Đại đội trưởng đọc nội dung và cảm thấy nó khá chân thành.
Bạch Văn Văn gật đầu mạnh mẽ còn giả vờ sụt sịt khóc.
Đại đội trưởng xem như không nhìn thấy gì cả.
“Vậy thì đọc đi.”
Vẻ mặt Bạch Văn Văn nhất thời có chút thất vọng không ngờ ông ấy không ngăn cản mà còn mở loa phát thanh ra, tỏ ý Bạch Văn Văn có thể bắt đầu.
Bạch Văn Văn sắc mặt tái nhợt, não bộ đình chỉ hoạt động, chỉ có thể ngồi ở đài phát thanh, bắt đầu đọc những gì mình viết ra trong lá thư xin lỗi.
“Tôi là Bạch Văn Văn, hôm nay xin gửi lời xin lỗi đến Hứa Hoan Ngôn vì chuyện rơi xuống sông lúc trước….”
Đúng lúc này Hứa Hoan Ngôn đang ăn cơm ở nhà, nghe Bạch Văn Văn nói xong không thể cảm thán rằng chất lượng loa phát thanh trong đại đội thực sự rất tốt.
Đặc biệt là âm điệu khi nói phát ra rất rõ ràng.
Vương Hòe Hoa ở nhà cũng nghe thấy, sau đó gì cũng không làm liền chạy về phía trụ sở đại đội ở thôn.
Lưu Quế Lan vốn có chút nghi hoặc không biết Bạch Văn Văn đang bình thường bỗng nhiên thay đổi nhưng rất liền nghe được tiếng Vương Hòe Hoa chửi bới trong loa phát ra, bà cũng không còn để ý nguyên nhân ra sao liền vui vẻ nghe chuyện náo nhiệt.
Bạch Văn Văn hôm nay cảm thấy rất nhục nhã, cô ta lại không thể làm gì được.
Gia đình Bạch gia lại rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Ngày hôm sau người đưa tin nói trong trường xảy ra một số việc nên Hứa Cao Gia không trở về.
Phần thịt còn lại Hứa Hoan Ngôn cũng không nấu lúc này dù sao cũng sắp đến Tết nên cô ướp và cất đi để có thể thêm được một món ăn trong dịp Tết Nguyên Đán.
Hứa Hoan Ngôn ở nhà ba ngày rồi trở về tiệm cơm quốc doanh.
Sau khi tiếp tục làm việc ở tiệm cơm quốc doanh chưa đầy nửa tháng thì vết thương của Kỳ Vân cũng hoàn toàn lành hẳn.
Hứa Hoan Ngôn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này. Nửa tháng qua cô đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, đôi khi cô cũng nấu đồ ăn cho tiệm cơm đều nhận về lời khen ngợi từ mọi người, bao gồm cả những người mang đồ ăn về nhà hay những người đang ăn trong tiệm cơm. Một ngày cô có thể kiếm được hơn một ngàn điểm, nửa tháng làm hai ba ngày điểm trong hệ thống của cô cũng được hơn 2000 điểm.
Ngoài ra hệ thống cũng xuất hiện thêm một tính năng khác: kho bảo quản thực phẩm tươi sống được giới thiệu ngắn gọn là có thể lưu trữ đồ, giữ đồ tươi sống, vv..
Hứa Hoan Ngôn có chút kinh ngạc kho bảo quan thực phẩm này có chút giống với nhẫn không gian trong giới tu chân của cô trước đây. Xem ra hệ thống này cũng không đơn giản.
Nhưng cô không có ý định sẽ dùng ngay, cô phải suy nghĩ thật kỹ làm sao để phát huy tối đa công năng của cái kho này.
Ngày cô chuẩn bị rời đi, hầu như mọi người trong tiệm cơm đều lưu luyến cô ngay cả Tần Hỉ cũng không mấy vui vẻ như anh ta tưởng tượng.
Đầu bếp Dư gọi Hứa Hoan Ngôn sang một bên.
“Sau này nếu như cháu có việc gì muốn làm thì có thể tới tìm ta, ta sẽ giúp cháu trong khả năng của mình.”
Hứa Hoan Ngôn đương nhiên vô cùng cảm kích, nhận được lời hứa của đầu bếp Dư đúng là không còn gì bằng.
Lưu Quế Lan biết tin cô trở về buổi trưa liền tới huyện thành giúp cô thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của cô không có nhiều chỉ có chăn bông, quần áo đều giặt riêng. Cô cũng không ăn cơm chung với vợ chồng nhà Kỳ Vân.
Ngày mười bảy tháng mười hai âm lịch, Hứa Hoan Ngôn cùng Lưu Quế Lan quay trở về nhà.
Chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán.
Năm nay Hứa Vệ Lâm chỉ được nghỉ bốn ngày và sẽ đi làm vào mùng ba âm lịch của năm mới.
Hứa Cao Gia cũng về nhà nghỉ Tết sau đó được điều đi sửa con kênh bên sông. Một ngày kiếm 7, 8 công điểm nhưng vô cùng vất vả.
Khi Hứa Hoan Ngôn chính thức trở về cả nhà đều rất vui mừng.
Buổi chiều sau giờ làm việc, cô gặp Hứa Cao Gia – anh họ của cô.
Giống như ký ức của nguyên chủ, Hứa Cao Gia thuộc kiểu người ít nói, khá cao ráo nhưng lại rất gầy. Gầy đi cũng có thể là vì làm công việc sửa con kênh đi.
Khoảng nửa tháng nữa mới đến Tết Nguyên đán, Hứa Hoan Ngôn muốn đi huyện thành lần nữa để đổi điểm trong hệ thống thành thịt và trái cây.
Sáng ngày 18 tháng 12 âm lịch,Hứa Hoan Ngôn đến nhà Vu Tú Trân để biếu cho bà một ít thịt mà cô đã muối trước đó. Lúc về tới gần nhà lại nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào.
Hứa Hoan Ngôn đi vào liền nhìn thấy Lưu Quế Lan đang đẩy một người ra bên ngoài.
Đó là một người đàn bà lớn tuổi có khuôn mặt khá to, tầm tuổi Lưu Quế Lan.
Vốn dĩ bà ta đang nói chuyện với Lưu Quế Lan nhưng khi quay lại nhìn thấy Hứa Hoan Ngôn liền sấn tới cười nói.
“Ôi nhìn xem, Hoan Ngôn bây giờ còn đẹp hơn so với trước kia nhiều lắm, vào huyện thành làm việc chắc được sung sướng lắm đây mà. Người xưa nói đâu sai, thiếu nữ mười tám như hoa như trăng.”
Hứa Hoan Ngôn không thể hiện cảm xúc gì nhưng đang cố lục tìm trong kí ức nguyên chủ xem người này là ai.
Lưu Quế Lan không được cười nổi nữa, điều người đàn bà này nói khiến người ta không thích nổi mà.
“Lưu Đại Nữu, ngươi có im ngay không, đừng để ta mắng ngươi.”
Nghe cái tên này, Hứa Hoàn Nhan mới nhớ ra người này là bà mối trong đại đội.
Nghĩ liền biết bà ta muốn tới làm mai cho cô đây mà.
Hứa Hoan Ngôn thật sự rất đau đầu, nói thật, cô chưa từng nghĩ đến việc kết hôn. Kiếp trước cô độc thân, nhưng kiếp này cô chỉ mới mười lăm tuổi.
Lưu Đại Nữu ghét nhất bị người ta gọi bằng cái tên này nhưng bà ta và Lưu Quế Lan biết nhau rất lâu rồi, Lưu Quế Lan biết rõ bà ta ghét gì nhất lại lấy ra mà chọc khóe bà ta.
“Bà gấp cái gì? Nhà người ta là gia đình giàu có thôn trên xóm dưới đều biết, nếu Hoan Ngôn gả qua đó làm sao có thể chịu thiệt thòi được về sau nhất định ăn sung mặc sướng, hưởng phúc mà thôi.”
Lưu Quế Lan thấy bà ta tới liền biết không có chuyện gì tốt lành giờ quả nhiên là thật.
“Hoan Ngôn nhà tôi còn nhỏ không cần gả vội cũng không quan tâm giàu có hay nghèo hèn gì.”
Lưu Đại Nữu quen biết Lưu Quế Lan không phải ngày một ngày hai, bà ta hiểu rõ tính tình đối phương, chỉ cần Lưu Quế Lan đồng ý, chuyện của Hứa Hoan Ngôn sẽ thành, bên kia cho bà ta mười quả trứng gà làm thù lao, đúng là vô cùng hào phóng.
Bà ta nhất định phải cố gắng hết sức, chuyện này chắc chắn phải xong hơn nữa Lưu Quế Lan còn không biết bà ta đang nhắc đến nhà nào.
“Ngươi thật là, Quế Lan sao ngươi không hiểu? Họ còn nói chỉ cần Hoan Ngôn gả qua, nhà họ sẽ gả con gái của họ cho Hứa gia các ngươi, sau này nhà ngươi cũng chả cần tốn tiền sính lễ.”
Bà ta cảm thấy đây là chuyện vô cùng tốt, chỉ lời không lỗ.
Nhưng Lưu Quế Lan nghe xong sắc mặt càng âm trầm.Đây là tập tục hoán thân, đem con gái hai nhà gả qua.
Những nhà nào làm việc này hoặc là gia đình quá nghèo hoặc là con trai đối phương có vấn đề, đối với nhà họ Hứa, việc dùng cháu gái đổi lấy cháu dâu là chuyện không thể chấp nhận được.
“Lưu Đại Nữu, ngươi cút đi, trong đầu ngươi chứa cứt à? Là bà mối mà dám làm mai những chuyện như này.”
Lưu Quế Lan vừa chửi vừa thẳng chân đá Lưu Đại Nữu ra khỏi sân nhà.
Lưu Đại Nữu không ngờ rằng Lưu Quế Lan không chừa cho bà ta chút mặt mũi nào còn trực tiếp đá bà ta ra ngoài.
Hứa Hoan Ngôn nhìn Lưu Quế Lan đá Lưu Đại Nữu mà cảm thán. Ở thời đại này, cô sẽ không dễ dãi đem mình gả ra ngoài.
Cô nhìn Lưu Quế Lan vẫn đang mắng Lưu Đại Nữu ở ngoài cửa, vội vàng đi tới nắm lấy cánh tay bà nội.
“Bà nội, bà đừng tức giận, cháu có chuyện muốn nói với bà. Ngày mai bà đi huyện thành dẫn cháu đi theo với ạ.”
Lưu Quế Lan thấy Hứa Hoan Ngôn không để tâm tới chuyện đó thì bình tĩnh lại. Người trong thôn kết hôn khá sớm, có nhiều đứa trẻ được bà mối đến làm mai khi mới mười lăm tuổi, Lưu Đại Nữu đúng là đầu óc có bệnh, còn muốn mang Hoan Ngôn nhà bà đi hoán thân, điên hết thuốc chữa.