Chương 88 - Chương 88
“Thất điện hạ, bây giờ chúng ta cần phải quay về vương phủ gấp, không thể đưa điện hạ đi cùng, để ta sai người đưa điện hạ hồi cung trước. Hay người muốn ở đây chờ nhị vương gia?”
“Quận chúa tỷ tỷ, ta muốn đi cùng tỷ và tứ ca. Ta nghe nói Tiêu Dao vương phủ của tứ ca rất vui, nhưng không ai chịu đưa ta đến phủ huynh ấy chơi, cũng không ai quan tâm ta….”
“Chuyện này….Nhưng mà còn nhị vương gia? Thất điện hạ cũng không thể khiến nhị bương gia lo lắng được có đúng không?”
“Quận chúa tỷ tỷ không cần lo đâu. Không ai quan tâm ta nên họ cũng sẽ không để ý đâu. Nhị hoàng huynh cũng là vô tình gặp được ta nên dẫn theo thôi.”
Vân Nghê không biết phải nói gì hơn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với đứa bé này vậy? Nhưng mà, dẫn tiểu hoàng tử xuất cung chắc không sao đâu ha?
* * *
“Phương Vân Nghê! Cô sao lại dắt theo một đứa trẻ về thế này? Cô bắt cóc nó ở đâu vậy?”
“Ta vừa mới sinh ra đó. Hứ, đùa cậu thôi đừng bày cái vẻ mặt đó ra nữa, đó là thất hoàng tử điện hạ. Người bảo là muốn đến đây chơi. Phải rồi Mộ Thanh Sơn, ta hỏi cậu, không phải cậu nói Băng Tâm có thể tạm thời áp chế độc Dịch Hồn của Trịnh Cảnh Hiên sao? Hôm nay tự nhiên y bị phát độc, thổ huyết, chuyện này là như nào vậy?”
“Không thể nào, theo lý mà nói Băng Tâm có thể áp chế độc tính trong người Trịnh Cảnh Hiên, không lý nào lại bị tái phát độc tố nhanh đến như thế được. Ây, có lẽ nào…đã có một thứ gì đó tương khắc với Băng Tâm làm giảm dược tính của nó nên mới bị như vậy? Không đúng, Băng Tâm ôn hòa chỉ thiên về tính hỏa một chút xíu để giúp Trịnh Cảnh Hiên bớt khó chịu khi gặp tính hàn của độc Dịch Hồn. Hơn nữa cũng không có ai biết đến việc ta và cô đưa Băng Tâm cho Trịnh Cảnh Hiên làm thế nào để có thể hóa giải được dược tính của Băng Tâm chứ?”
“Ta đâu có biết, hay là có ai đó bên cạnh Trịnh Cảnh Hiên đã ra tay? Nhưng mà là ai mới được chứ? Người này phải biết được việc Trịnh Cảnh Hiên dùng Băng Tâm mới được.”
“…….Vân Nghê cô thử nghĩ xem đáng lẽ độc Dịch Hồn phải phát tác từ lâu rồi mới đúng nhưng vì Trịnh Cảnh Hiên dùng nội lực của chính bản thân y áp chế, dồn độc tố xuống đôi chân vì vậy mới không thể đi lại. Sức khỏe của y vì vậy cũng ngày càng xuống dốc, cũng chính vì thế mà không thể chống đỡ được lâu. Vậy thì phải có một cái gì đó giống với Băng Tâm giúp y áp chế độc tính trong cơ thể chứ có đúng không? Biết đâu bây giờ người đứng đằng sau không cần nhất thiết phải áp chế độc của Trịnh Cảnh Hiên nữa nên đã dùng một cách gì đó để thúc đẩy độc tính sao? “
“Thúc đẩy độc tính?! Không, ta lại nghĩ khác, ta đoán kẻ đứng sau không cần phải làm như vậy, không nhất thiết phải thúc đẩy độc tính trong người của Trịnh Cảnh Hiên làm gì cả. Nếu như người đứng đằng sau biết đến sự góp mặt của Băng Tâm trong việc áp chế độc Dịch Hồn của Trịnh Cảnh Hiên thì chỉ cần hóa giải hoặc làm dược tính của Băng Tâm giảm đi, Trịnh Cảnh Hiên tự nhiên sẽ không thể chống đỡ được mà gục ngã. Chưa nói, việc y phát độc ở An Lạc sơn trang không phải không có người biết, vì vậy quả thực hướng suy nghĩ này của ta cũng rất có khả năng.”
“Vậy…thôi được rồi, dù sao thuốc giải cũng sắp điều chế xong, đã đến công đoạn cuối rồi. Tầm tối nay sẽ có, mà không phải cô còn có hẹn với Phương Bảo Lâm sao? Mau đi đi đừng để trễ hẹn, ở đây cứ giao cho ta. An tâm, đi mua sắm vui vẻ nhé.”
“Vậy nơi này giao lại cho cậu, mua xong ta liền đến đây ngay.”
Vân Nghê bước ra ngoài, vừa đi cô vừa suy nghĩ, hai hàng lông mày đã nhíu lại với nhau, rốt cuộc của Trịnh Cảnh Hiên liên quan đến ai chứ? Người này nhất định phải được quyền động đến đồ của Trịnh Cảnh Hiên mới được, đồ ăn thì là trù nương? Đồ dùng thì chỉ có lão quản gia cùng một vài nô tì là có thể đụng vào…không là chỉ có mình lão quản gia thôi, tại vì hình như cô đọc ở cốt truyện tóm tắt sơ lược thì Trịnh Cảnh Hiên không có nữ tì, ở bên cạnh Trịnh Cảnh Hiên chỉ có một cô nương tên Xuyến Tâm và Khiết đại tiểu thư Khiết Mạt Nhi. Tính ra tất cả người bên cạnh Trịnh Cảnh Hiên, Vân Nghê cũng mới gặp qua có vài người, muốn nắm bắt được hết tất cả thì quả thật có chút khó khăn. Bây giờ cô cũng chỉ biết có Khiết Mạt Nhi, Trịnh Kỳ Lâm còn cái tên Xuyến Tâm này nghe quen lắm nhưng không nhớ là đã nghe ở đâu nữa. Muốn tìm hiểu tình hình trong vương phủ bây giờ có chút khó khăn….
Vừa đi vừa nghĩ, trong lúc vô thức Vân Nghê đã không để ý đến Trịnh Thanh Phong đang lò dò đi theo phía sau. Cô cũng chẳng nghĩ nhiều mà tiện tay bế bổng thất hoàng tử điện hạ đưa vào trong xe ngựa, phu xe đoán rằng đây là tiểu đệ của cô nên không hỏi gì cứ vậy mà vung roi quất ngựa đi thẳng đến cửa lớn Định Văn hầu phủ.
“Quận chúa tỷ tỷ, tỷ đừng lo nữa, nhũ mẫu nói tứ hoàng huynh từ khi Thục phi nương nương không may mất thì đã đổ bệnh. Các thái y đều nói tứ hoàng huynh bị trúng hàn độc rất nặng không chữa được chỉ kê đơn thuốc để giúp tứ hoàng huynh có thể chống đỡ được hàn độc trong lúc đó bọn họ sẽ đi tìm cách giải độc cho tứ hoàng huynh. Nhũ mẫu nói từ lúc đó sức khỏe của tứ hoàng huynh đã rất kém rồi rất dễ bị bệnh. Tứ hoàng huynh cũng nói bệnh nhiều thành quen bảo mọi người không cần lo lắng quá, quận chúa tỷ tỷ cũng đừng lo lắng quá.”
“….?Thất…Thất điện hạ?! Người ở đây từ lúc nào vậy?”
“Là quận chúa tỷ tỷ bế ta lên xe ngựa mà. Quận chúa tỷ tỷ đừng buồn nữa, Tiểu Phong…Tiểu Phong cho tỷ kẹo đường ngọt ngọt nè.”