Chương 48
Người tên Triển Dương vẫn quỳ một chân dưới đất, hắn im lặng mất một lúc rất lâu rồi ôm quyền cúi đầu nhận lệnh.
Trịnh Cảnh Hiên ở bên ngoài cửa phòng nghe thấy cuộc đối thoại này của hai người bên trong căn phòng thì liền rời đi. Xem ra lời của Tiểu Hạnh và Mẫn Nhi không phải không có căn cứ, hai người bọn họ có thể gọi là gần gũi nhất với Vân Nghê, việc nhận ra sự khác biệt không khó. Nhưng Trịnh Cảnh Hiên không tin, cho đến hiện tại, sau khi nghe được đoạn đối thoại đó giữa Vân Nghê giả và người kạ mặt tên Triển Dương kia, hắn mới tin, Tô Vân Nghê bây giờ không phải Tô Vân Nghê ở An Lạc sơn trang. Đột nhiên trong đầu Trịnh Cảnh Hiên nảy ra nghi vấn, Tô Vân Nghê bây giờ liệu có phải là Tình Nhi cải trang? Cô ta có thể dễ dàng cải trang thành một bà lão, từ dáng vẻ đến cử chỉ đều rất giống. Tình Nhi lại sống ở An Lạc sơn trang cùng Vân Nghê đã lâu để bắt chiếc lại dáng vẻ của cô ấy thì càng dễ hơn.
Vậy…..A Tửu bây giờ đang ở đâu? Nàng ấy vẫn chưa được tìm thấy? Có an toàn không? Khốn kiếp, Tình Nhi, nếu A Tửu gặp vấn đề gì dù chỉ là một cọng tóc cô cứ chờ mà chịu chết đi.
“Trịnh Kỳ Lâm, ngươi lăn ra đây cho bổn vương.”
Tuy giọng nói không lớn nhưng đủ để người nghe rợn tóc gáy, Trịnh Kỳ Lâm từ trên mái nhà lăn xuống thật, quỳ trước mặt Trịnh Cảnh Hiên. Hắn không rét mà run, vị chủ thượng này của hắn bình thường dù có lãnh đạm đến như nào cũng không bao giờ nói bằng giọng điệu như vậy với mọi người, chứng tỏ bây giờ có chuyện gì đó làm chủ thượng rất tức giận.
“Ngươi….Ngươi, mau xắp xếp người của Ô Y vệ đến vách núi gần Cẩm thành ngay lập tức, lật tung ngọn núi đấy lên cũng phải tìm được Tô Vân Nghê về đây cho bổn vương. Im lặng mà làm, đừng có bứt dây động rừng, nếu không đừng trách bổn vương. “
“Dạ, thuộc hạ đi ngay.”
“Chờ đã, xắp xếp người để bọn họ đi. Còn ngươi buộc phải ở lại phủ. Dặn dò Xuyến Tâm, bảo vệ Mẫn Nhi cho tốt, ngươi bí mật theo dõi người đang đóng giả hình dáng của Tô Vân Nghê kia. Có tin gì phải báo lại ngay lập tức.”
“Dạ.”
Trịnh Cảnh Hiên phất tà áo đi vào trong phòng, Trịnh Kỳ Lâm ở ngoài cúi chào xong cũng đứng dậy đi làm việc mà y đã giao phó. Hắn không thể tin được, chưa đầy một canh giờ, vương gia của hắn đã có thể tìm ra được người được hắn đưa về đang ở trong phòng kia kông phải là Tô tiểu thư thật. Dù bị mắng nhưng hắn vẫn phải công nhận vương gia nhà hắn quá là lợi hại.
Mấy ngày sau việc Trịnh Cảnh Hiên phát hiện ra Vân Nghê đó là Tình Nhi đóng giả thì hoàng thái hậu có lời mời Trịnh Cảnh Hiên vào cung chơi và tất nhiên là bao gồm cả Vân Nghê đang ở trong phủ Tiêu Dao vương. Đúng vậy, chính là Tô Tử Lan nghĩa mẫu của Tô Vân Nghê, và có một số chuyện chỉ có bà ấy và Vân Nghê biết, còn Tình Nhi thì không. Hôm nay bà ấy hầu như đã giải quyết xong một số chuyện trong hoàng cung rồi nên đã mời nghĩa nữ của bà ấy vào cung, cốt chỉ là muốn nói với cô rằng hiện tại thân mẫu của cô sức khỏe không được tốt, nên một thời gian sau sẽ đưa cô đi gặp mẫu thân sau, hôm nay là muốn đưa cô đi thăm thú hoàng cung.
Cùng lúc đó tại một con ngõ nhỏ trên đường phố Thượng kinh.
” y da Pipi nhanh lên, nhanh lên chút đi”
“Đợi…đợi ta chút.”
“Chẹp nhanh đi nếu còn không nhanh nữa là ta sẽ bị chết đó.”
“Cô đợi chút đi, đây rồi cho cô nè”
Pipi lấy từ trong túi ra một cái gì đó ném cho Vân Nghê, cô vừa cầm vào thì cả mặt tái xanh, vội ném nó ra xa, vừa chạy vừa thở hổn hển vừa nói.
“Cậu bị điên hả Pipi? Cậu đưa ta lựu đạn để ném chết mấy tên áo đen đó xong ta cũng ‘thăng’ luôn hả? Mau mau kiếm cái khác đi, mấy chiêu của ta dùng hết rồi, có đưa thêm kiếm cũng không thể đánh thêm được nữa đâu.”
“Ta cũng hết rồi, còn mỗi quả lựu đạn đó thôi, đều là phải dùng điểm của cô để đổi đó, tiết kiệm xíu đi.”
“Cậu muốn ta chết đến vậy sao Pipi? Đây là đường phố ở kinh thành đó, đây là Thượng thành đó, mang theo thuốc nổ vào đây bị người khác biết báo lên quan là ta với cậu chết chắc luôn.”
“Chỉ có cô chết thôi, ta thì không. Đợi đã phải rồi, chạy vào ngõ này đi, ta dẫn cô đến Tiêu Dao vương phủ lánh nạn, đó là nơi ở của phu quân cô đó, chắc chắn sẽ rất an toàn, mau lên đi. “
Vân Nghê chạy vào con ngõ mà Pipi vừa chỉ, gì chứ? Sao lại có bức tường ở đây? Vậy là vào đường cùng rồi còn đâu?
“Ký chủ mau lên, đạp lên cái thùng đó nhảy qua bức tường này.”
“Cậu điên rồi Pipi, cậu muốn ta bị què bị ngã chết đến vậy sao?”
“Nói nhiều quá mau lên, bọn chúng sắp đến rồi kia kìa.”
Vân Nghê vét nốt chỗ dũng khí và máu liều còn sót lại, bàn chân đạp vào thùng gỗ bên cạnh lấy đà bật người lên, hai bàn tay vẫn còn quấn băng bám vào mặt tường khó nhọc leo lên. Lên đến nơi cô cũng không dừng lại nghỉ được mà nhảy ngay xuống phía tường bên kia.