Chương 102
Chẳng hiểu sao rõ ràng đã nói với nhau rằng sẽ đợi cùng đii cùng về nhưng Trịnh Cảnh Hiên là đồng tình nhất trí với Tô Tử Lan đẩy Vân Nghê quay về trước còn bản thân lại về sau. Còn cả Tô Tử Lan nghĩa mẫu của cô nữa sao cứ phải úp úp mở mở nói thẳng ra lễ cập kê đó phải làm những gì chuẩn bị những gì, cứ tỏ vẻ thần bí bắt cô phải tự tìm hiểu. Cơ mà cũng không biết Trịnh Cảnh Hiên ở lại cùng Tô Tử Lan nói chuyện gì, aaa tự nhiên Vân Nghê thấy tò mò quá.
“Đây rồi, Vân Nghê, ở đây có nói trong đêm Trừ Tịch lễ cập kê sẽ được tổ chức các thiếu nữ 15, 16 tuổi là thiên kim cành vàng lá ngọc ở kinh thành sẽ được mời đến hoàng cung được hoàng thượng đích thân tổ chức kê lễ, và các quan phủ địa phương sẽ theo chỉ dụ của hoàng đế mà tặng quà mừng đến các hộ gia đình có nữ nhi đủ tuổi. Khi đến hoàng cung ngoại trừ việc các thiên kim tiểu thư phải chú ý lễ nghi, ăn vận phục sức sao cho phù hợp ra thì chính là phải chuẩn bị một tiết mục để biểu diễn. Mặc dù không hiểu vì sao nhưng nó như trở thành thông lệ vậy giống khán tuyết túy tửu á. Sau đó sẽ có các vị vương công quý tộc đến tặng trâm hoa cho vị tiểu thư mà mình ưng ý. Nếu vị tiểu thư đó nhận trâm hoa, vậy coi như đã kết lên một mối duyên lành…?”
“Chẳng hiểu gì hết. Chẳng muốn hiểu gì hết, hứ. Bực mình quá.”
“Nghê Nhi, cô sẽ phải chuẩn bị một phần biểu diễn cho đêm Trừ Tịch đó. Hơn nữa cô sẽ được người ta tặng trâm hoa…nhưng đến lúc đó nếu không có ai tặng cô, hay cô không muốn nhận vậy phải làm sao?”
Mộ Thanh Sơn miệng thì hỏi tay thì lướt màn hình tìm kiếm thông tin, Vân Nghê tỏ ra chẳng qua tâm ngồi bó gối cuộn tròn lại như cục bông tràn đầy tức giận và khó chịu. Cô vẫn thấy khó chịu khi mà tự nhiên mình bị đá đi, còn Trịnh Cảnh Hiên lại ngồi nói chuyện riêng với Tô Tử Lan, không không cái quan trọng là rốt cuộc bọn họ nói cái gì mà lại không muốn để cô biết? Mộ Thanh Sơn tìm tra một hồi cuối cùng cũng chẳng tìm được chán nản nằm vật ra băng ghế phủ nhung trên xe ngựa.
“Bây giờ cô định đi đâu? “
“Bị đuổi về như vậy rồi, còn có thể đi đâu nữa quay về thôi…Ấy, Mộ Thanh Sơn ta nói huynh nghe bệnh của Trịnh Cảnh Hiên tạm thời có thể ổn định được rồi, vậy còn bệnh tình của Lý Loan thì sao? Nghe Bảo Lâm nói thì đáng nhẽ tâm bệnh của bà ấy phải được chữa khỏi từ lâu rồi mới đúng. Vậy mà đằng này cứ miên man mãi chẳng chịu khỏi. “
“Cái này ta cũng không rõ. Bây giờ hẵng sớm, chi bằng chúng ta đến chỗ mẫu thân cô xem xét một chút? “
Lời vừa dứt, lòng đã quyết Vân Nghê giục phu xe đánh xe nhanh quay về Phương phủ. Chỉ một thoáng sau cả hai đã có mặt tại phòng của Lý Loan, trên đường đi cũng khá thuận lợi, không gặp chút khó khăn nào. Lý Loan lúc này đang ngủ, nhịp thở của bà ấy đều đều không có chút biểu hiện nào của người bệnh cả. Nhưng kể ra thì bà ấy cũng rất thính ngủ, Vân Nghê và Mộ Thanh Sơn bước vào phòng không bao lâu thì bà ấy đã tỉnh lại, ngước đôi mắt tò mò lên nhìn hai người.
“Mẫu thân, con là Vân Nghê, người có nhớ con không? “
“Phương phu nhân, tại hạ là Mộ Thanh Sơn biểu ca của Nghê Nhi.”
“A~ không nhớ.”
“…”
Chỉ hai chữ mà có thể khiến cả Vân Nghê lẫn Mộ Thanh Sơn đều im bặt, lợi hại. Nhưng theo lý mà nói bà ấy không biết Mộ Thanh Sơn thì thôi đi, nhưng cũng phải nhớ Phương Vân Nghê là ai chứ? Đằng này lại không có một chút ký ức nào sao? Dòng suy nghĩ chưa thông thì đã có hai nha hoàn bước vào, một người là Kim ma ma đã chăm sóc cho Lý Loan từ khi mới lọt lòng, người còn lại thì chắc là nô tỳ tin cậy nhất của Lý Loan chăng? Hai người bọn họ, một bê chậu nước nóng, một mang bát thuốc lên, thấy hai người Vân Nghê thì cũng hành lễ theo quy củ
“Đại tiểu thư, Mộ biểu thiếu gia! “
“Ma ma đừng làm vậy, tổn thọ Thanh Sơn mất, Nghê Nhi mau đỡ lấy. “
Vân Nghê còn chưa kịp phản ứng thì Mộ Thanh Sơn đã nhanh tay cướp lấy việc nhẹ hơn, đỡ Kim ma ma ngồi xuống, để Vân Nghê đón thau nước nóng đặt xuống bàn. Vị nô tỳ kia cũng chú chào Vân Nghẻ và Mộ Thanh Sơn theo Kim ma ma, mắt thấy Lý Loan đã tỉnh liền vội mang bát thuốc sang đưa bà ấy.
“Phu nhân, thuốc đã sắc xong rồi, người mau nhân lúc còn nóng dễ uống, mau uống đi. “
“Không uống…không uống đâu.”
“Phu nhân đừng vậy mà.”
Vân Nghê thấy dáng vẻ không muốn uống thuốc của Lý Loan thì nghĩ là có lẽ do thuốc đắng nên bà ấy mới không chịu uống. Nghĩ vậy liền bảo vị đó đi lấy chút ô mai.
“Có lẽ là do thuốc có chút đắng. Không thì như vậy đi, càm phiền cô nương đi lấy giúp ta chút ô mai, dù sao bao nhiều năm nay cũng phiền hai vị phải chăm sóc cho mẫu thân ta rồi. Người làm nữ nhi như ta cũng chưa làm tròn bổn phận, chỉ bằng cứ giao cho ta đi.”
“Đại tiểu thư, ô mai làm giảm công dụng của thuốc.”