Chương 384 “Hôm nay, cản đường ta đều phải chết!”
- Trang Chủ
- Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh (full)
- Chương 384 “Hôm nay, cản đường ta đều phải chết!”
Trên không trung Cố Thiên Mệnh từng bước ép sát tới, từng câu từng chữ vang vọng khắp trời dội thẳng vào màng nhĩ của vô số người, khiến cả đất trời phải run rẩy hãi hùng.
Ầm!
Ba chữ cuối ‘dựa vào đâu’ kia vừa dứt, khí thể cả người hắn lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Cảnh giới Địa Huyền đỉnh phong!
Cố Thiên Mệnh cưỡng ép phá bỏ tu vi của bản thân đột phá lên tới Địa Huyền đỉnh phong, trong chớp mắt, trên thân thể cường tráng của hắn lan dày đặc sọc đen, tựa hồ như sắp nứt tan.
Tuy nhiên hắn chẳng may mảy quan tâm tới, chỉ sừng sững đứng đó nhìn chằm chằm vào đại quân thế như vũ bão kia của Nam Cung Hàn.
“Chém!”
Cố Thiên Mệnh vung kiếm, cả biển máu vô tận biến thành vô số thanh kiếm sắc bén màu đỏ rực lao thẳng về phía kiếm quang mà Nam Cung Hàn tung ra cùng đại quân giáp vàng.
Chỉ trong khoảnh khắc, cả đại quân giáp vàng liền bị biển máu bủa vây cùng sự công kích ác liệt của làn huyết kiếm khiến họ chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Nhưng đúng lúc này, Cố Thiên Mệnh bỗng nhảy vọt vào hư không, vạt áo trắng thoạt nhìn cực kỳ nổi bật phiêu dật giữa biển máu gay mắt, nếu là người không rõ sự tình, nhất định sẽ không thể liên tưởng công tử nhẹ nhàng này với cảnh tượng kinh khủng trước mắt với nhau.
Hắn mặc áo choàng trắng, tay cầm kiếm sắc, đứng giữa đỉnh trời, chân chính chứng minh danh xưng công tử Vô Song của mình. Mái tóc xanh đen như thác nước phía sau xõa bay nhảy múa, kết hợp với tiếng phần phật của tà áo tung bay trong gió càng tô đậm sự xa cách tao nhã kia.
“Hôm nay, ai cũng không ngăn cản nổi ta!”
Cố Thiên Mệnh nhìn chòng chọc vào dấu ấn đỏ như máu lờ mờ ở sâu tầng mây rồi quét tới Nam Cung Hàn đang đứng giữa đại lộ hoàng kim, khí thế trên người đã hoàn toàn áp đảo hoàng uy của ông ta.
Keng!
Thân kiếm một mét trực tiếp đánh tan kiếm quang Nam Cung Hàn vừa quét tới, sau đó mang theo uy thế không giảm chém về phía đội quân giáp vàng.
Tại một khắc Cố Thiên Mệnh đột nhiên tuôn trào ra biển máu chết chóc, dường như trong sâu thẳm đôi mắt của Nam Cung Hàn ánh lên một tia sợ hãi.
Nhưng ông ta là thiên cổ đại đế, là đế quân trấn áp trăm quốc, cho dù bây giờ chỉ là hóa thân mà thiên đạo huyễn hóa ra, ông ta cũng sẽ tuyệt đối không để lộ ra bất kỳ dấu hiệu chùn bước nào.
Bởi vì ông ta là đế, là thiên cổ đế, đế uy không thể bị vấy bẩn.
“Trẫm, hôm nay phải chém chết ngươi!”
Lời này vừa vang, linh khí của đất trời dường như thổi bùng vạt long bào của ông ta, khiến chiếc áo choàng vàng kim gầm lên dữ dội.
Đột nhiên hoàng uy của Nam Cung Hàn bùng nổ, hình thêu rồng vàng giương nanh múa vuốt trên long bào vậy mà chuyển động rồi.
“Ầm…”, rồng vàng khổng lồ vươn mình chui ra từ lồng ngực Nam Cung Hàn, tiếp đó càng trở nên hung hãn khổng lồ, thân thể uốn lượn dài tới ngàn mét cuộn mình trên không trung, mở ra cái miệng như chậu máu, gầm gừ với Cố Thiên Mệnh.
“Đó là một con rồng, trên đời thực sự có rồng!”, chúng sinh phía dưới nhìn cảnh tưởng như trong truyền thuyết này, nhìn con rồng vàng khổng lồ đang nở rộ từng chùm ánh sáng vàng rực, kinh ngạc kêu than.
“Không! Đây cũng là thứ thiên đạo huyễn hóa ra, nhưng long uy này quá chân thực, giống như thực thể vậy”, một vị cường giả tuyệt thế thoắt cái đã nhìn thấu chân tướng của rồng vàng khổng lồ.
“Long uy này thậm chí có thể sánh ngang với cường giả vô thượng Thiên Huyền rồi, cộng thêm đế uy của Nam Cung đại đế, trời đất ơi! Người này rốt cuộc phải phản kháng thế nào đây?”
Vô số người không co rúm mình nữa mà đánh bạo nhìn lên đỉnh trời phía xa, muốn chứng kiến một khắc lịch sử này.
Trên đỉnh trời, rồng khổng lồ đang gào thét giãy giụa trong biển máu do Cố Thiên Mệnh phát ra, long uy cuồn cuộn, móng vuốt rồng như muốn xé toạc cả hư không.
Giây tiếp theo, Nam Cung Hàn đạp khỏi đại lộ vàng kim vọt thẳng lên không trung phía trên rồng vàng, rồi đáp xuống đầu nó.
Nam Cung Hàn ngồi trên rồng khổng lồ, tay nắm mặc kiếm chỉ vào Cố Thiên Mệnh, quát: “Trẫm, phán ngươi tội chết!”
“Gừ—”, rồng vàng lập tức ngẩng đầu gầm lên với Cố Thiên Mệnh, long uy ngập trời.
Đáy mắt Cố Thiên Mệnh xẹt qua một tia ngưng trọng, nhưng hắn không hề biểu lộ ra dấu hiệu thoái lui, tốc độ đạp gió nhảy về phía Nam Cung Hàn vẫn không dừng lại, chỉ là khi khóe mắt liếc tới những vết nứt đen kịt dày đặc như mạng nhện trên người lại càng siết chặt Kinh Hồng Kiếm.
“Hôm nay, cản đường ta đều phải chết!”
Hắn nhìn chăm chăm con rồng vàng khổng lồ và Nam Cung Hàn, khí thế trên người lại một lần nữa cấp tốc tăng vọt, mà những vết rạn nứt trên cơ thể cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Nam Cung đại đế chuẩn bị chiến đấu với một người đàn ông mặc áo trắng vô danh, dân chúng khắp Bách Quốc Chi Địa đều đang nín thở theo dõi một màn này.