Chương 382 "Vạn kiếm thức, ngưng!"
Khi câu nói mang đậm hơi thở đế quân đó của Nam Cung Hàn vang lên, toàn bộ Bách Quốc Chi Địa đều chao đảo.
Vô số người hoảng loạn kêu gào: “Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Đây chính là hoàng uy của đại đế thiên cổ sao? Một lời vừa vang chấn động cả thiên hạ, quá đáng sợ”, một vị cường giả Địa Huyền nào đó kinh hoảng thốt lên.
“Trời ơi! Không lẽ Bách Quốc Chi Địa cứ như vậy diệt vong? Ai có thể ngăn cản trận chiến này của họ!”, vô số âm thanh than khóc vang lên từ mọi ngóc ngách của Bách Quốc Chi Địa.
Ầm ầm…
Sau một lúc, sự rung chuyển của cả khoảng không gian mới dừng lại, sau đó toàn bộ bầu trời bắt đầu vần vũ cuộn trào.
Tất cả chúng sinh phủ phục dưới đất ngước đôi mắt nhòa đi vì sợ hãi nhìn lên vòm trời, họ đã hoàn toàn quên đi mọi thứ, thứ sót lại duy nhất chỉ có kinh hoảng khiếp hồn.
“Tham kiến đế quân!”
Đột nhiên, trong hư không xuất hiện nối tiếp từng bóng áo giáp, bọn họ mặc chỉnh thể bộ giáp vàng, tay cầm trường thương lập lòe tia sáng sắc lạnh.
Trong nháy mắt, khoảng hư không phía dưới Nam Cung Hàn đã tập hợp một đại quân giáp vàng mười vạn lính, chúng tướng lĩnh nhao nhao quỳ xuống, dập đầu hét lớn với Nam Cung Hàn.
Khí thế hùng cường này giống như chín tầng mây đang gầm rống, khiến cho tất cả tồn tại trên thế gian phải nép mình run sợ.
“Đây chính là quân đội giáp vàng được nhắc tới trong sách cổ, nó vậy mà thực sự tồn tại, thật kinh người!”, một cường giả tuyệt thế tồn tại mấy trăm năm nào đó ở ngoài phạm vi Bách Quốc Chi Địa kinh hô một tiếng.
“Thuần một màu giáp vàng, đây chẳng phải là đại quân chiến đấu đứng đầu giúp Nam Cung đại đế chinh chiến thiên hạ vào ba ngàn năm trước sao?”, quân thượng Thiên Phong Quốc Mạc Tu Ương đã không chút nào uy nghiêm ngày thường, toàn thân run rẩy thấm đẫm mồ hôi lạnh.
“Sách cổ tương truyền, nơi gót sắt của đội quân giáp vàng đạp qua đều không còn một cọng cỏ mọc, thi thể la liệt khắp nơi. Chẳng lẽ… đây là nhánh quân đội dưới trướng Nam Cung đại đế đó?”
“Lúc còn sống có thể chứng kiến một màn tráng lệ này đúng là có chết cũng không hối tiếc”.
Trên đỉnh vòm trời, Nam Cung Hàn dường như trở lại thời kỳ hoàng kim thống nhất bách quốc, hoàng uy chi phối vạn vật đổ ập xuống, chĩa thẳng mũi kiếm vào Cố Thiên Mệnh mà rống lên: “Nay trẫm phán hắn tội chết, giết!”
“Vâng!”
Đội quân giáp vàng mười vạn lính đồng loạt tiến thẳng về phía Cố Thiên Mệnh, trong tay lăm lăm ngọn trường thương đẫm máu màu bạc.
Bùm, bùm, bùm…
Tiếng trống trận từ trên trời nổi lên ầm ĩ, vang vọng cả một vùng trời, làm rung động cõi lòng của vạn vật chúng sinh.
Đội quân giáp vàng chính là chiến quân đứng đầu dưới trướng Nam Cung Hàn, trong quá khứ đã hủy diệt không biết bao nhiêu triều đại, tạo thành từng núi xác thây, giết ra cả một biển máu.
Niềm tin tồn tại duy nhất của họ chính là bảo vệ Nam Cung Hàn, trở thành một mũi tên sắc bén trong tay ông ta, giúp ông ta tiêu diệt tất cả kẻ thù.
Thiên đạo huyễn hóa không chỉ có Nam Cung Hàn, mà ngay cả đội quân chiến đấu đứng đầu dưới quyền của ông ta cũng triệu hoán tới, thủ đoạn sâu cay bậc này không hổ danh là thiên đạo một phương.
Ầm ầm…
Cả đội quân biến thành những vệt vàng lao vút về phía Cố Thiên Mệnh, trong nháy mắt, toàn bộ hư không cũng bị nhuốm một màu vàng kim chói mắt, che trời rợp đất.
“Đọ khí thế với ta?”, Cố Thiên Mệnh chẳng mảy may sợ hãi, mái tóc xanh đen chậm rãi tung bay trong gió, ngẩng đầu bá đạo quát: “Ta từng một mình trấn áp cả mười phương cổ quốc, giẫm nát cả biển máu núi thây, mười vạn binh mã cỏn con thì sợ cái gì?”
Vạt áo trắng của hắn dính đầy máu của chính hắn và Huyết Lang Song Hổ, cả người trông cực kỳ dữ tợn, đối mặt với đội quân đang hùng hổ ép tới kia, chỉ bình tĩnh nâng kiếm hét lớn: “Tuy hôm nay ta thất thế, nhưng cũng không phải người mà loại kiến cỏ như ngươi có thể xâm phạm!”
Keng!
Kinh Hồng Kiếm vừa lên, hàng vạn ánh kiếm liền hiện hữu trong hư không lơ lửng xung quanh Cố Thiên Mệnh, phát ra từng trận gợn sóng lạnh lẽo đâm thẳng vào nơi tận cùng trái tim.
“Vạn kiếm thức, ngưng!”
Cùng với động tác vung lên hạ xuống của Kinh Hồng Kiếm, hàng ngàn hàng vạn ánh kiếm trôi nổi quanh người hắn lập tức như nỏ rời cung đâm vút về phía đội quân giáp vàng mười vạn lính kia.
Keng, keng, keng…
Chúng giống như kết thành một chiếc lưới khổng lồ vàng rực trùm xuống đại quân trước mặt, rồi đâm xuống những bộ giáp kia, sự va chạm kịch liệt này phát ra từng trận leng keng chói tai.
Tuy rằng uy thế một chiêu Cố Thiên Mệnh tung ra này bất phàm nhưng mười vạn lính giáp vàng cũng không phải đèn cạn dầu. Như đã được thao luyện hàng trăm nghìn lần, bọn họ nhanh chóng trực tiếp tụ trận trong hư không, lần lượt chặn đứng từng đạo kiếm quang sắc lạnh kia.