Chương 381 “Đại quân của trẫm ở nơi nào?”
Người đàn ông mặc long bào cũng chính là đại đế Nam Cung Hàn phảng phất một tia thần vận cùng vài phần tu vi ở thời kỳ đỉnh cao, mỗi lời ông ta nói đều có thể ảnh hướng đến dòng chảy khí vận của toàn bộ Bách Quốc Chi Địa.
“Ngươi là ai? Cũng dám phán ta có tội?”
Cố Thiên Mệnh không biết Nam Cung Hàn, nhưng có thể nhìn ra được Nam Cung Hàn trước mặt chỉ là một đạo thể được thiên đạo huyễn hóa, ắt hẳn sở hữu một nửa thực lực ban đầu. Nhưng hắn vẫn không mảy may kiêng sợ, uy thế mênh mang nhấc kiếm lên và hùng hồn chất vấn.
“Trẫm là đế quân, mạng của ngươi được trẫm ban cho, hôm, nay, trẫm chém ngươi chỉ vì ngươi có tội!”, Nam Cung Hàn tay nắm hắc kiếm, hoàng uy xé đất động trời, tràn ngập đến mọi ngóc ngách của Bách Quốc Chi Địa.
Ông ta là đế quân, từng lời từng chữ đều bao hàm mệnh trời, không cho phép bất cứ kẻ nào phản nghịch.
Khi mấy trăm vạn sinh linh nghe được lời phán quyết của Nam Cung Hàn đều có cảm giác hồn vía sắp lìa khỏi xác mà co rúm người lại, không dám nhúc nhích nửa phần.
“Mạng của ta được ngươi ban tặng?”, đối diện với hoàng uy cuồn cuộn của Nam Cung Hàn, Cố Thiên Mệnh chỉ ngẩng đầu phá lên cười, tiếng cười này như xuyên phá muôn cổ, chạm tới vực sâu: “Ha ha ha…”
Nam Cung Hàn nhìn chòng chọc Cố Thiên Mệnh bằng ánh mắt uy nghiêm cũng sáng ngời như sao, yên lặng không nói. Ông ta là đế, đương nhiên cai quản sự sống cái chết của muôn dân trong thiên hạ, bởi ông ta là đại đế thiên cổ.
“Lúc ngươi còn sống có lẽ còn có khả năng so vài ba chiêu với ta ở thời kỳ đỉnh phong, hôm nay ngươi chỉ là một tia hóa thân, là vật chứa một phần đạo vận mà thôi, cũng dám ngông cuồng phán xét ta, ngươi, dựa vào đâu?”
Tiếng cười pha lẫn chế giễu của Cố Thiên Mệnh rất nhanh đã ngừng lại, sau đó sức mạnh trên cơ thể cũng bộc phát hoàn toàn không thua kém với hoàng uy của Nam Cung Hàn, tức giận gầm lên một tiếng.
“Dựa vào việc ta là chí tôn của Bách Quốc Chi Địa!”
Nam Cung Hàn giơ thanh kiếm đen trong tay lên, xung quanh ông ta cuốn lên vô tận trận gió rít cuồng bạo, thổi bay tà long bào phát ra từng đợt phần phật, hung hãn tột độ.
“Chí tôn của Bách Quốc?”, ánh mắt Cố Thiên Mệnh ngựng đọng, sự nghiêm trọng giữa hai đầu lông mày nhuốm màu sắc bén, trầm giọng đáp: “Vậy hôm nay ta liền chém đầu vị chí tôn của Bách Quốc Chi Địa này! Xem xem ngươi dựa vào đâu phán xét ta!”
Lời này vừa vang lên, toàn trường chết lặng.
Nam tử áo trắng trong hư không dám đe dọa chém tan hóa thân của đại đế thiên cổ? Là bá đạo và ngông cuồng tới mức nào?
Dõi mắt khắp Bách Quốc Chi Địa ai có thể có một phần khí phách này đây?
“Thiên hạ sắp đại loạn rồi…”, vài cường giả ngã quỵ xuống đất,
“Nam Cung đại đế muốn cùng nam tử áo trắng này nổ ra đại chiến sao? Sự tồn tại ở đẳng cấp như họ nếu gây chiến, thì chẳng khác nào trời long đất lở, vậy chúng ta có còn có thể trốn ở chỗ nào được!”
Cho dù là cường giả ở Địa Huyền cảnh cũng cảm thấy bất lực khi đối mặt với khí thế áp đảo này.
Tuy chỉ là một đạo thể nhưng Nam Cung Hàn cũng mang phân nửa tu vi vốn có cùng vài phần thần vận, chắc chắn so với Huyết Lang Song Hổ trước đó còn đáng sợ hơn nhiều.
Trong hư không trên con đường vàng rực rỡ, long bào của Nam Cung Hàn cuốn theo từng đạo hoàng uy tung bay trong gió, đôi mắt sáng quắc nhìn Cố Thiên Mệnh từ xa, nói một cách độc đoán: “Bất kính với trẫm, chém!”
Ngay khi lời này vừa thốt ra, một cơn gió như lưỡi xay quét ngang qua trời lao thẳng tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, như thể khúc dạo đầu của một cuộc thử thách.
Bầu không khí ngột ngạt dày đặc như đại dương mênh mao bao phủ lên mỗi tấc không gian.
Nam Cung Hàn trong chớp mắt liền giơ kiếm, chém về phía Cố Thiên Mệnh.
Một thanh âm xé rách hư không lập tức dội lại, thanh kiếm đen như mực trong tay Nam Cung Hàn bắn ra một luồng kiếm mang dữ tợn sắc bén, dài hơn mười dặm xuyên thẳng về phía Cố Thiên Mệnh.
Vô số người ở phía dưới dõi theo đường kiếm này trực tiếp ngất lịm đi vì sợ hãi, cũng có một vài cường giả với tu vi bất phàm thì cảm giác như cả linh hồn như sắp vỡ vụn, kinh hãi quỳ rạp trên mặt đất.
Mấy người ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc ở Tây Sương viện được bảo vệ bởi cửu cung bát quái trận mới không bị đè bẹp trước uy lực dữ dội này. Nhưng bọn họ vẫn như cũ kinh hãi trố mắt, ngây ra như phỗng.
“Vỡ!”
Ngay lập tức, Cố Thiên Mệnh cũng nâng Kinh Hồng Kiếm với khí thế không kém cạnh.
Một luồng kiếm quang không thua gì với Nam Cung Hàn phát ra từ Kinh Hồng Kiếm, hai đường kiếm dường như có thể nuốt chửng cả đất trời, bóp méo không gian, áp chế vạn vật trên thế gian này.
Ngay lập tức chúng đã va chạm triệt tiêu lẫn nhau.
Ầm!
Thanh âm va chạm như trời sụp đất lở vang vọng đến mọi nơi, đánh tan tia thanh tỉnh ít ỏi sót lại của mọi người, khiến họ nằm rạp xuống đất như loài cỏ leo thấp kém.
“Đại quân của trẫm ở nơi nào?”
Thấy đường kiếm mình vung ra bị Cố Thiên Mệnh chặn lại, đáy mắt Nam Cung Hàn không kìm được xẹt tia dị thường, tiếp đó, ông ta không lập tức phản công mà quét mắt nhìn lướt qua chúng sinh một lượt, hoàng uy cuồn cuộn hỏi.