Chương 374 uy vũ hùng tráng.
Thùng thùng thùng…
Kiếm quang cùng không ngừng đối chọi, phát ra từng trận gió gào thét khiên vô số người run sợ.
Lôi hải vẫn cứ gầm rú, như thể có thêm rất nhiều lôi long đang hình thành, cùng gầm lên dữ dội.
Cố Thiên Mệnh hoàn toàn không quan tâm đến điều này, mà biến thành một vị vua bất chấp sự sống và cái chết, nhìn xuống thế giới bằng đôi mắt cổ uy và trang nghiêm.
Kiếm Kinh Hồng một lần nữa khuấy động năng lượng và ánh sáng, tiêu diệt toàn bộ số lôi long bao quanh Cố Thiên Mệnh.
Một Kiếm Kinh Hồng vạn ban huyết, hồng trần mạch lộ thương sinh quyết.
Cố Thiên Mệnh muốn để Kiếm Kinh Hồng trong tay chém hết tất cả kẻ thù trên thế giới, để máu chảy đến từng tấc đất và khiến giới phàm nhân phải kinh ngạc.
Nếu thiên đạo không công bằng, vậy hắn sẽ cầm thanh kiếm dài ba thước trong tay, chém đứt vạn vật.
Khi Cố Thiên Mệnh vừa mới tiêu diệt đám lôi long cản đường xong, đột nhiên bầu trời quay cuồng và trầm xuống, khiến hắn cảm thấy có chút nguy hiểm, lập tức bước 1 bước lên không trung.
Thịch thịch thịch!
Trên bầu trời, tiếng trống đánh không biết từ đâu dội thẳng vào sâu trong lòng.
Cạch~
Vô số mây đen tản đi, một con đường màu vàng kim dường như từ trên trời giáng xuống, treo lơ lửng trong khoảng không trước mặt Cố Thiên Mệnh.
Cố Thiên Mệnh nhìn con đường hoàng kim toát ra cảm giác áp bức mạnh mẽ này, nín thở cau mày.
“Grào!”
Đột nhiên, một tiếng gầm như hổ lang từ sâu trong con đường hoàng kim truyền đến, làm lôi long trong biển sấm sét phải im lặng.
“Tiếng rống này là…”
Lông mày Cố Thiên Mệnh cau lại, hắn dán mắt vào con đường hoàng kim từ sâu trong bầu trời.
Sau một khắc, trên con đường hoàng kim từ chân trời, xuất hiện một cái bóng.
Cái bóng này, trực tiếp làm Cố Thiên Mệnh có chút kinh hãi, vội vàng thu lại ánh mắt, mở miệng trầm thấp nói: “Huyết Lang Song Hổ, dị chủng thượng cổ, làm sao có thể?”
Rõ ràng, bóng dáng xuất hiện trên con đường hoàng kim chính là Huyết Lang Song Hổ mà Cố Thiên Mệnh nói.
Huyết Lang Song Hổ, bề ngoài cực kỳ quỷ dị, một đầu sói máu đầm đìa ngậm tơ máu, thân thể là song hổ song song với nhau, uy vũ hùng tráng.
Đầu sói đen kịt khát máu nhìn chằm chằm vào Cố Thiên Mệnh, thân hổ nở rộ kim quang chói mắt đang tỏa ra uy nghiêm cao quý của nó. Thân hình của nó dài tới 30 thước, cao tới 10 thước, phảng phất trong nháy mắt có thể nuốt gọn một con chiến mã huyết hãn.
“Lẽ nào vùng đất Bách Quốc Chi Địa đã đừng sinh ra dị chủng thượng cổ sao? Ở nơi cằn cỗi như vậy, Huyết Lang Song Hổ sinh ra như thế nào? Thật không thể tin được”.
Cho dù là kiếp trước, Cố Thiên Mệnh cũng chưa từng gặp qua Huyết Lang Song Hổ, hắn chỉ biết loại dị chủng thượng cổ qua điển tịch, đã biến mất mấy vạn năm trước.
Hiện giờ, một phương thiên đạo ở Bách Quốc Chi Địa lại có thể huyễn hóa ra một con Huyết Lang Song Hổ trưởng thành, đủ để khiến Cố Thiên Mệnh cảm thấy khiếp sợ.
Bởi vì chỉ có một phương thiên địa này từng xuất hiện qua Huyết Lang Song Hổ trưởng thành, Thiên đạo mới có thể bắt được 1 phần thần vận này, thông qua thủ đoạn mà huyễn hóa ra. Nếu không, Thiên đạo cũng không có cách nào biến ảo ra.
“Huyễn hóa thân thể của Huyết Lang Song Hổ trưởng thành, có thể so sánh với cường giả cảnh giới Thiên Huyền sơ kỳ…”
Cố Thiên Mệnh nắm chặt Kinh Hồng Kiếm trong tay phải, tuy rằng có chút kinh ngạc khi Thiên đạo có thể huyễn hóa ra loại dị chủng thượng cổ này, nhưng hắn lại không có nửa điểm sợ hãi.
“Grào…”
Đột nhiên, Huyết Lang Song Hổ ngửa đầu gào thét, từng đợt tiếng hổ gầm ngâm từ chân trời mà đến, trải dài đến từng ngóc ngách của Bách Quốc Chi Địa.
Tuy rằng con Huyết Lang Song Hổ này chỉ do Thiên đạo huyễn hóa ra nhưng cũng không biết đã sinh ra bao nhiêu lâu rồi, nghiễm nhiên có thể so với dị chủng thượng cổ trưởng thành bình thường.
Tiếng hổ gầm lang ngâm của nó xen lẫn từng luồng uy thế của cảnh giới Thiên Huyền, trực tiếp làm cho vô số sinh linh Bách Quốc Chi Địa quỳ rạp, mồ hôi lạnh rơi như mưa, không dám vọng động.
Quân thượng Mạc Tu Ương và Bình Thành Vương của Thiên Phong Quốc cùng cong đầu ngối, không nhịn được mà quỳ trên đất, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Huyết Lang Song Hổ trên bầu trời lẩm bẩm: “Trời… thần
thú Thiên Huyền cảnh…”