Chương 373 “Chết hết đi cho ta!”
“Cút!”
Thanh âm này càn quét, khiến sinh linh vạn vật kinh hãi quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngước mắt nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh đang đứng trên không trung giữa biển sấm sét cuồn cuộn.
Vô số người run lên bần bật, bọn họ cảm giác được một mùi vị chết chóc chưa từng có có đang ăn mòn linh hồn mình, khiến họ không dấy lên nổi nửa tia phản kháng.
“Đây là… Thiên Vũ Hầu… Hầu gia…! Hầu gia vậy màdám chống lại thiên đạo, trời ạ!”, hàng ngàn người ở Thiên Phong Quốc ướt đẫm mồ hôi lạnh, chỉ dám dùng khóe mắt liếc Cố Thiên Mệnh, giống như rơi vào hầm băng.
“Cố Thiên Mệnh… hắn muốn làm gì?”
Bình Thành Vương từ trong vương phủ nhìn thấy một màn này, cả thân thể vạm vỡ cũng choáng váng hoàn toàn không nhúc nhích được, đôi mắt kinh hãi ngưng tụ nỗi
“Thiên Mệnh…”, mấy người ông cụ Cố đứng trong Tây sương viện, chỉ có thể chết lặng và bi thương gọi tên Cố Thiên Mệnh.
Trong hư không,
Ngay lập tức, Cố Thiên Mệnh lại tiến thêm một bước trong khoảng không, hơi thở trên người lại một lần nữa cuộn trào.
Ầm! Là hơi thở thuộc về cảnh giới Địa Huyền trung kỳ!
Người đời đã không thể phớt lờ sự thăng tiến trong tu ti của Cố Thiên Mệnh, chỉ là sợ hãi.
“Không cần phải thăm dò và cảnh cáo ta nữa, bởi… sau ngày hôm nay, sẽ không còn phán xét nào nữa!”
Trong khoảnh khắc, Cố Thiên Mệnh hóa thành một luồng sáng lao vút về phía điểm thẫm như máu ẩn náu trong biển mây đen, uy thế trên người hắn gấp rút gia tăng.
Uy lực của kiếm thể đại thành đã có thể sánh ngang với sức công phá của cường giả tuyệt thế Địa Huyền đỉnh phong, cộng thêm sức mạnh ở cảnh giới Địa Huyền trung kỳ tự thân của Cố Thiên Mệnh cũng đủ làm rung chuyển toàn bộ Bách Quốc Chi Địa rồi.
Vô số người đều đang run rẩy kêu gào, nỗi khiếp sợ nồng đậm thít chặt lấy trái tim mỗi người, nuốt gọn cả linh hồn họ.
Vô số cường giả và những tồn tại cổ xưa tại Bách Quốc Chi Địa chỉ với một cái liếc mắt bay xa vạn dặm nhìn thấy một cảnh này cũng không khỏi kinh sợ và ngỡ ngàng.
“Cách trăm năm lại có người đang khiêu khích thiên đạo sao? Người này là ai?”, một cường giả tuyệt thế chìm sâu trong giấc ngủ cũng vươn mình bước ra khỏi nơi vực sâu, đôi mặt sâu hút như vực thẳm dõi về vị trí Thiên Phong Quốc, hoang mang tự hỏi.
Thiên đạo mênh mang, nhân đạo mỏng manh, luân hồi vạn cổ giống như vực thẳm, ai có thể chống lại pháp tắc thiên địa, đị ngược lại trật tự thiên đạo đây?
Trời, cấp tốc tối sầm lại, giống như muốn nuốt trọn cả vùng đất phía dưới.
Ầm ầm…
Biển sấm sét ghê rợn như đang tuyên bố sự uy nghiêm cùng tôn quý của nó.
Tại khoảnh khắc Cố Thiên Mệnh hóa thành vệt sáng chuẩn bị tiếp sát với dấu ấn đỏ máu tại nơi sâu trong tầng mây, thì biển sấm sét cuộn lên hai cột sét thô dày hung bạo tàn nhẫn đánh thẳng về phía hắn.
Cố Thiên Mệnh cầm lên thanh Kiếm Kinh Hồng, kiếm nâng rồi hạ, bắn ra một đạo kiếm quang, lao về phía hai tia sét do lôi hải tung ra.
Ù ù ù….
Kiếm Kinh Hồng đang rung lên, ngân vang từng đợt thanh âm ong ong, dường như đang bày tỏ sự phấn khích tột cùng.
Ầm ầm!
Ngay sau đó, một tiếng vang cực lớn, kiếm mang chói loá va chạm với tia sét, trực tiếp bộc phát ra lực công kích mạnh mẽ, khiến cả đất trời chớp mắt nổi lên từng trận cuồng phong.
Hai tia sét với uy thế bất phàm trực tiếp bị một đường kiếm này của Cố Thiên Mệnh chém đứt.
“Cái này… đây thực sự là Hầu gia sao?”, có người phủ phục dưới đất rón rén ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng Cố Thiên Mệnh đang đứng trên trời cao, run giọng nói: “Đáng… đáng sợ quá”.
Khí thế của Cố Thiên Mệnh không suy giảm, vẫn như cũ ngự trên không trung, ý đồ muốn diệt sạch dấu ấn màu máu ẩn mình trong tầng tầng mây trời kia.
Nhưng thiên đạo sao có thể trơ mắt nhìn hắn tiếp cận được dấu ấn phán quyết đó?
Ngay lập tức biến sấm sét triệt để bạo phát!
Tiếng sét rền rã không dứt từ bầu trời Thiên Phong Quốc truyền tới mọi hoàng triều tại Bách Quốc Chi Địa, khiến vô số người phải khiếp vía ôm đầu quỳ rạp xuống đất, không dám ghé mắt nhìn lên.
Từng đạo sấm sét vần vũ trong biển sấm sét vừa rồi tựa như mới chuẩn bị, bây giờ mới thật sự xuất thủ.
Những còn rồng bằng sấm sét này dài khoảng 3 thước, lăn khỏi lôi hải gầm rú từ bốn phương tám hướng về phía Cố Thiên Mệnh.
Trong nháy mắt, Cố Thiên Mệnh đã bị vô số lôi long bao quanh, không cho hắn bất kỳ khoảng trống nào để di chuyển.
“Grào! ~”
Đám lôi long dường như đang gầm lên, bày tỏ sự bất mãn với Cố Thiên Mệnh, những tiếng này từ trên trời giáng xuống, khiến ngàn vạn sinh linh run rẩy hoảng sợ.
Bất luận là đám người ộng cụ Cố hay hoàng thất và những thế gia khác của Thiên Phong Quốc đều đã mất sạch nét nghiêm nghị thường ngày, thứ sót lại chỉ còn vẻ ngơ ngác như rơi vào tầng sương mù.
“Chết hết đi cho ta!”
Cố Thiên Mệnh tay phải cầm Kiếm Kinh Hồng, mặc áo choàng trắng đứng giữa bầu trời, kiếm mang trong tay phát sáng khắp nơi.
Ầm!
Chỉ trong một hơi thở, Cố Thiên Mệnh đã vung lên vô số kiếm mang, quét sạch những con lôi long đang chuẩn
bị bùng nổ kia.