Chương 367 Chỉ lấy chút mặc quái thạch không đáng tiền kia?
- Trang Chủ
- Tu La Kiếm Thần - Cố Thiên Mệnh (full)
- Chương 367 Chỉ lấy chút mặc quái thạch không đáng tiền kia?
Chẳng mấy chốc mấy người Cố Thiên Mệnh đã tới được phủ Bình Thành Vương.
Đối mặt với chúng tướng sĩ kính cẩn chào hỏi ở cửa, mấy người Cố Thiên Mệnh đều phớt lờ và bước thẳng vào trong.
Bình Thành Vương lúc này vẫn hoảng hồn không yên mà vội vàng đi vào nhà kho, khoé mắt vẫn không ngừng liếc Cố Thiên Mệnh với gương mặt không cảm xúc ở bên cạnh.
Thân là vương gia của cả một thế hệ, tu vi đương nhiên đã đạt tới Địa Huyền sơ kỳ, nhưng ông ta có một linh cảm cực kỳ mãnh liệt rằng bản thân giống như phận kiến cỏ đứng trước Cố Thiên Mệnh, có thể tùy ý nắn bóp sự sống cái chết.
Cố Thiên Mệnh hiện tại sử dụng sức mạnh linh hồn cưỡng ép bản thân đột phá tới kiếm thể đại thành, đủ để làm rung chấn tất cả võ giả dưới cảnh giới Thiên Huyền. Chỉ với sức mạnh thể xác hắn vung một quyền e rằng phóng mắt khắp Bách Quốc Chi Địa cũng không có mấy người có thể tiếp được.
Về phần Bình Thành Vương, nếu Cố Thiên Mệnh muốn thì tùy tiện một cái phất tay cũng có thể đánh tung cơ thể của ông ta, nếu không phải sợ phiền phức sẽ ảnh hưởng tới thời gian của mình thì có lẽ vừa rồi tại Bích Hoa Lâu ông ta sớm đã hóa thành một xác chết rồi.
“Hầu… Hầu gia, phía trước chính là kho khoáng thạch”, Bình Thành Vương nuốt mấy ngụm nước miếng, cố gắng trấn tĩnh lại sự lo sợ cùng run rẩy trong lòng, cung kính nói.
“Mở cửa!”, Cố Thiên Mệnh thản nhiên nói.
“Vâng… vâng…”, Bình Thành Vương không còn kiêu ngạo như trước, mồ hôi lạnh trên trán từng lớp từng lớp, tựa hồ như đang hoảng sợ đến cực điểm.
Sau đó, Bình Thành Vương vội vã đến trước cửa kho, lấy ra một chiếc chìa khóa tinh xảo từ trong túi áo ngực, không chút do dự mở ra cửa lớn của kho khoáng thạch, lẳng lặng đứng một bên chờ đợi.
Cố Thiên Mệnh tùy ý liếc nhìn nhà kho của cung điện, bèn nhìn thấy một lượng lớn khoáng thạch quý giá, trong đó có vô số vật liệu rèn linh khí cao cấp, một số là quặng cực kỳ quý gia và tinh thể, đá quý…
Chẳng trách Bình Thành Vương nhiều lần trốn tránh, hóa ra đồ trong kho này đều là hàng xa xỉ, chỉ cần lấy ra một cục quặng đã có giá trị liên thành.
“Yến Hàn, lập tức thu hồi tất cả mặc quái thạch”, Cố Thiên Mệnh chỉ liếc nhìn một chút, sau đó liền quay đầu nói với Yến Hàn bên cạnh.
“Vâng, thưa chủ thượng”, Yến Hàn lập tức lao vào bên trong, sử dụng lực lượng Địa Huyền của mình để thu thập tất cả mặc quái thạch bên trong.
Bình Thành Vương ngay từ đầu đã chuẩn bị sẵn trong lòng sẽ phải đổ máu một lần, nhưng thấy Yến Hàn chỉ lấy mặc quái thạch, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
Đá quý không lấy, chỉ lấy chút mặc quái thạch không đáng tiền kia?
Bình Thành Vương khóe miệng không khỏi giật giật, sợ hãi tự mắng mình: “Bởi vì chút mặc quái thạch không đáng tiền kia mà suýt nữa mất mạng?”
Khoảng nửa giờ sau, Yến Hàn mang theo một chiếc túi vải màu đen tương đối nặng bước ra, bên trong chứa đầy mặc quái thạch.
Yến Hàn trong lòng thở dài, Bình Thành Vương đúng không hổ là người phụ trách khoáng thạch, chỉ riêng số mặc quái thạch trong đây đã nhiều hơn gấp mấy lần số đá mà bọn họ thu thập được ở các thành khác.
“Chủ thượng, người cảm thấy chỗ này đã đủ chưa?”, Yến Hàn cầm túi vải đen trong tay bước đến bên cạnh Cố Thiên Mệnh, cung kính hỏi.
“Đủ rồi!”, Cố Thiên Mệnh nhướng mày liếc một cái, khàn khàn gật đầu.
Nghe vậy, Yến Hàn mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cho tới bây giờ, Yến Hàn vẫn không biết Cố Thiên Mệnh cần nhiều mặc quái thạch như vậy để làm gì, nhưng hắn ta cũng không hỏi nhiều, chỉ thấy hơi lo lắng.
Bình Thành Vương vẫn đang nơm nớp lo sợ chờ đợi, nhìn đống quặng trong kho, cảm thấy vô cùng sầu muộn. Bởi vì những thứ ông ta trân trọng hơn mạng sống, lại không gợi nổi một chút hứng thú đối với Cố Thiên Mệnh.
Nếu sớm biết Cố Thiên Mệnh chỉ cần đống mặc quái thạch kia, Bình Thành Vương sớm đã đồng ý rồi.
“Hầu gia, ngài còn cần gì nữa không?”, Bình Thành Vương cẩn thận nhẹ giọng hỏi.
“Không cần!”, Cố Thiên Mệnh nhìn chằm chằm Bình Thành Vương, lạnh lùng nói.
Bình Thành Vương căn bản không dám nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, cúi đầu trầm mặc, không nói thêm lời nào.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh không ở lại phủ Bình Thành Vương nữa mà vội vã trở lại nhà họ Cố. Yến Hàn giữ im lặng, sau khi nhận được chỉ thị của Cố Thiên Mệnh, vội vã đi lấy đá do đám người Kiếm Vũ Các thu thập được mang đến Cố gia.
Khi Cố Thiên Mệnh và Yến Hàn rời khỏi phủ Bình Thành Vương, Bình Thành Vương mới thở hắt ra một hơi, trên môi nở nụ cười gượng gạo.
Một tia sát ý sắc bén từ đáy mắt Bình Thành Vương lóe lên, nhưng rất nhanh bị ông ta che đậy, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Ôi, thế lực của Cố gia đã hình thành, không thể đắc tội”.
Bị Cố Thiên Mệnh làm nhục trước nhiều người và suýt mất
mạng, Bình Thành Vương sao có thể cảm thấy thoải mái đây?