Chương 365 “Ông tin không?”,
Khi Yến Hàn thu lại tướng lệnh Cố gia, dự định dùng vũ lực thì một trận bước chân trầm ổn vững chắc đã từ từ len lỏi tới mọi ngóc ngách của Bích Hoa lâu, vang vọng lòng người.
“Hoặc là lập tức mở kho khoáng mạch cho ta, hoặc là ta đích thân hạ gục ông, rồi tự mình mở cửa, Bình Thành Vương, tự mình chọn một cái đi”.
Khi Cố Thiên Mệnh cảm ứng được Yến Hàn đang ở Bích Hoa lâu đã lập tức đuổi tới, tại khoảnh khắc hắn bước chân qua thềm cửa vừa vặn nghe được cuộc đối thoại giữa hai người họ.
Ầm!
Một câu nói này của Cố Thiên Mệnh khiến vô số người tại Bích Hoa lâu chết lặng. Thuận theo nơi phát ra thanh âm đủ để khép vào tội đại nghịch bất đạo này mà ngoảnh đầu nhìn lại liền thấy một bóng người mặc áo choàng dài màu trắng.
“Là Hầu gia! Trời đất ơi! Hôm nay là ngày gì mà Bích Hoa lâu lại lần lượt xuất hiện các nhân vật lớn vậy?”, một vị công tử trẻ tuổi khiếp sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, vừa run cầm cập vừa lồm cồm bò dậy.
“Thiên… Thiên Vũ Hầu! Chẳng phải thân thể tiểu thư Lý gia không khỏe nên ngài ấy đang dốc lòng chăm sóc bên cạnh sao? Tại sao Hầu gia lại tới Bích Hoa lâu rồi?”
“”Hầu gia cư nhiên công khai đối đầu với vương gia, nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng lại dấy lên một hồi mưa bão rồi. Không được, tốt hơn hết ta vẫn nên tránh mặt đi trước, nếu dính dáng tới thì chết như thế nào cũng không biết”.
Nhất thời cả đại sảnh đều trở nên náo nhiệt, bất luận là công tử hào môn phú thương hay là thị nữ giai nhân đều há mồm trợn mắt ngạc nhiên vì chuyển biến đột ngột này.
Khi Cố Thiên Mệnh vừa dứt lời thì bóng dáng của hắn cũng đã hiện hữu trong nhã các, mắt đối mắt với mấy người Bình Thành Vương.
“Chủ thượng!”, Yến Hàn lập tức khom người hành lễ, cúi thấp đầu cung kính hô.
“Hầu gia”, tất cả nhìn Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu, kể cả các sứ thần và trọng thần đều ổn định thân hình chắp tay hành lề, đồng thanh kêu một tiếng.
Theo nhận định của họ thì Cố Thiên Mệnh chính là một tên điên, còn là một tên điên sở hữu thực lực cái thế, từ một trận Nhạn Hành quan, đến cuộc chiến bắc phạt, có chuyện nào mà không lộ ra sự táo bạo và điên cuồng của hắn đây.
“Hầu gia tới mà bản vương không nghênh đón từ xa, mời lên đây ngồi”, lời nói ngập tràn sát khí vừa rồi của Cố Thiên Mệnh tựa như còn chưa lọt vào tai Bình Thành Vương, ông ta vẫn giữ nguyên phong độ khẽ cười.
Ông ta sao có thể nghe không thấy câu nói đó của Cố Thiên Mệnh? Chỉ là ông ta đang cố gắng đè nén lửa giận xuống đáy lòng mà thôi, không muốn trở mặt thành thù với Cố Thiên Mệnh cùng toàn bộ Cố gia.
“Ta không có thời gian miệng lưỡi nhà quan với ông, hoặc là bây giờ cút đi mở ra kho khoáng mạch cho ta, hoặc là ta đích thân giết chết ông, tự mình mở”.
Đôi mắt lạnh lẽo của Cố Thiên Mệnh khẽ ngước, khiến mọi người có mặt như rơi xuống vực sâu của hầm băng, trong lòng họ rét run chân không kìm được lùi về phía sau nửa bước, mà câu nói tiếp theo này của Cố Thiên Mệnh càng khiến họ choáng váng.
Không dám hó hé, cả Thiên Phong quốc ồn ào náo động ban đầu trong chớp mắt lặng yên không tiếng động.
Lời nói của Cố Thiên Mệnh văng vẳng bên tai mỗi người, trong không khí dường như len lỏi một tia sát khí, khiến người ta phải kinh hồn táng đảm.
“Thiên Vũ Hầu, bản vương kính trọng ngươi thiên kiêu dẫn đầu một thế hệ, nhưng không có nghĩa để mặc ngươi láo xược như vậy. Phải biết Thiên Phong quốc này vẫn là thiên hạ của Mạc gia ta, bản vương tuân theo thánh lệnh quản lý khoáng mạch hoàng triều, sao có thể để ngươi làm bậy? Không lẽ Thiên Vũ Hầu ngươi muốn tạo phản?”
Câu nói vừa rồi của Cố Thiên Mệnh cũng khiến nội tâm Bình Thành Vương run lên dữ dội. Nhưng với tư cách là vương gia của Thiên Phong quốc, trong người tự có một sự kiêu ngạo cùng uy nghiêm, nhanh chóng đẩy bản thân lên đạo đức và cao điểm, lớn giọng đáp với ngôn từ đanh thép.
Ông ta sợ Cố gia và Cố Thiên Mệnh, nhưng nơi này là kinh thành Thiên Phong quốc, thân là Bình Thành Vương gia, chắc hẳn Cố gia cũng không dám quá mức càn rỡ. Cho nên vì số lượng lớn kho báu trong kho khoáng mạch, ông ta chỉ có thể căng chặt da đầu phản pháo lại Cố Thiên Mệnh.
Nếu đổi thành thứ khác, e rằng Bình Thành Vương đã thỏa hiệp rồi, nhưng tài nguyên mạch khoáng là nền tảng cho chỗ đứng của ông ta, sao có thể trơ mắt để Cố Thiên Mệnh xông vào?
“Ông tin không?”, đôi mày lưỡi mác của Cố Thiên Mệnh trầm xuống, không vui chẳng buồn lạnh giọng hỏi.
“Cái gì?”, Bình Thành Vương khó hiểu cau mày, không biết vì sao trong lòng lại lan tràn nỗi khủng hoảng vô bờ.
Đám triều thần cùng sứ thần đều đổ mồ hôi lạnh đứng sang một bên, không dám chen lời, bọn họ không có gan đối đầu với Cố Thiên Mệnh, nếu không Bắc Việt quốc của hôm nay chính là ví dụ điển hình nhất cho họ.
“Cho dù ta giết chết ông thì Mạc Tu Ương chẳng những không tức giận ngược lại còn phải nhận lỗi với ta. Ông, có tin không?”, ngay sau đó, trong mắt Cố Thiên Mệnh bắn ra khí thế che trời rợp đất không gì sánh bằng, thản nhiên nói.