Chương 363 “Người tới là ai?”
Từ đó về sau, Lý Sương Nhi đã khắc sâu bóng hình Cố Thiên Mệnh trong lòng của mình, chẳng qua là cảm xúc rất chán ghét và bài xích.
Về sau, dưới sự thúc đẩy của ông cụ Lý, nàng mới đồng ý tìm hiểu rõ con người tính cách của Cố Thiên Mệnh, ai ngờ, càng ngày càng lún sâu vào trong đó không cách nào thoát ra được.
Nàng nhớ tới hình ảnh 2 người đi dạo cùng nhau trước đây.
Bất tri bất giác, bước chân chậm chạp của hai người đã đi qua hơn nửa con đường mòn của Cố gia, khí sắc Lý Sương Nhi càng lúc càng nặng, đôi mắt nàng khép lại như muốn tiến vào giấc ngủ say.
Lý Sương Nhi dừng bước đi về phía trước, đôi chân của nàng vô lực như muốn ngã khụy. Nàng giống như dùng hết sức lực của toàn thân, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cố Thiên Mệnh, dùng ngón tay điểm trước ngực Cố Thiên Mệnh —- chàng vẫn còn chưa hôn ta!
Cổ họng Cố Thiên Mệnh căng thẳng, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay phải của Lý Sương Nhi, sau đó cúi người.
Đôi môi mỏng của hắn chậm rãi điểm lên môi mềm của Lý Sương Nhi, hai đôi môi chạm vào nhau dường như đã thể hiện hết vẻ đẹp của thế gian này.
Lý Sương Nhi nở nụ cười mãn nguyện, đôi tay ngọc của nàng đặt trên người Cố Thiên Mệnh vô lực buông xuống, hai tròng mắt chậm rãi khép lại.
Nàng ấy cuối cùng cũng giữ lại được khoảnh khắc này.
Tuy nhiên, cuối cùng nàng đã không thể chịu đựng được nữa, một lần nữa rơi vào giấc ngủ sâu.
“Sương Nhi…”
Cố Thiên Mệnh phản ứng cực kỳ linh hoạt ,ôm Lý Sương Nhi vô lực ngã vào trong lồng ngực mình, lo lắng mà gọi.
Lúc này Lý Sương Nhi đã không còn cách nào đáp lại Cố Thiên Mệnh nữa, cũng không thể hành lễ với hắn bởi vì nàng đã không còn cảm thấy mọi thứ bên ngoài, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
“Nàng sẽ không sao, hết tất thảy mọi việc đều có ta”, Cố Thiên Mệnh ôm lấy Lý Sương Nhi, áo dài trắng cùng váy dài màu đỏ, 2 bóng dáng này như tranh vẽ trong thâm viện của Cố gia, nhảy múa theo gió.
Quay trở lại Tây Sương Viện, mọi người nhìn hình ảnh Cố Thiên Mệnh ôm Lý Sương Nhi trở lại, thấy thần thái lạnh lùng, hờ hững của hắn đều bi thương không thôi, cúi đầu không muốn nhìn thấy cảnh này.
“Sương Nhi…”, trên dưới Lý gia đều bi thương khẽ gọi.
“Thiên Mệnh, cháu muốn đi làm gì?”
Ông cụ Cố gọi Cố Thiên Mệnh đang định dời đi lại, muốn hỏi cho rõ ràng.
“Yên tâm”, đôi chân Cố Thiên Mệnh trong nháy mắt dừng lại, trầm ngâm khàn khàn nói.
Sau đó, Cố Thiên Mệnh rời đi dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Cố Thiên Mệnh trực tiếp đi về phía cửa của Cố gia. Trước đây, hắn từng thả một luồng huyền khí của mình lên người Yến Hàn, vì vậy có thể biết vị trí của hắn ta đang ở nơi nào.
Hiện tại hắn cần tìm Yến Hàn.
Yến Hàn nghe theo lời dặn dò của Cố Thiên Mệnh, dốc hết toàn lực tìm kiếm Mặc Quái Thạch, trải qua hơn nửa tháng sưu tầm, còn có tướng lệnh cố ra mà Cố Thiên Mệnh đưa cho, cơ hồ toàn bộ Mặc Quái Thạch trong kinh thành đều đã được thu lại.
Thế nhưng số lượng này so với lời nói của Cố Thiên Mệnh vẫn còn thiếu rất nhiều.
Có điều, Yến Hàn đã nhận được một tin tức, đó là người được quân thượng Mạc Tu Ương coi trọng, Bình Thành Vương, đây là người phụ trách quản lý các kho đá trong hoàng triều. Hắn nghĩ chắc chắn trong tay Bình thành vương sẽ có một lượng lớn khoáng thạch, trong đó nhất định có Mặc Quái Thạch.
Bởi vậy, sau khi Yến Hàn biết được tin tức này liền lập tức tra ra vị trí của Bình Thành Vương, chính là đang ở Bích Hoa Lâu.
Vì thế, Yến Hàn lập tức vội vàng chạy tới Bích Hoa Lâu, xông vào trong gian phòng của Bình Thành Vương.
“Người tới là ai?”
Bên trong gian phòng có rất nhiều nam tử khí thế bàng bạc. Bình Thành Vương cũng đứng trong đó.