Chương 362 Không có khả năng thay đổi.
“Đồ ngốc, hãy tin ta, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
Tay trái Cố Thiên Mệnh chậm rãi khép lại nắm chặt lấy bàn tay ngọc lạnh như băng của Lý Sương Nhi, lần đầu tiên hắn ôn nhu như thế.
Lý Sương Nhi nhìn ánh mắt kiên định của Cố Thiên Mệnh, nghe giọng nói nhẹ nhàng của hắn, dung nhan kiều mị nổi lên từng tia hạnh phúc, hai tròng mắt rơi lệ, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong Tây Sương Viện, mọi người chỉ có thể lẳng lặng nhìn một màn này, không ai nói gì. Bởi vì bọn họ không muốn phá vỡ thời khắc ấm áp cuối cùng của 2 người.
Lý Sương Nhi mím môi nhỏ, tay trái dùng hết toàn lực, mở bàn tay Cố Thiên Mệnh ra, ngón tay ngọc ngà chậm rãi viết — Cùng ta đi dạo một chút, được không?
“Được”, cổ họng Cố Thiên Mệnh Khẽ cử động, gật đầu nói.
Sau đó, dưới sự vây xem của mọi người, Cố Thiên Mệnh ôn nhu ôm lấy Lý Sương Nhi từ trên giường xuống, vòng qua eo liễu của nàng, để cho đôi chân thon nhỏ của nàng khẽ chạm đất.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều nhường đường cho họ, yên lặng nhìn Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi đi ra ngoài.
“Sương Nhi, nha đầu này….” Chóp mũi ông cụ Lý Lý Thiên Nguyên chua xót, hốc mắt không nhịn được nổi lên một tầng nước mắt, khẽ thì thầm.
Vốn dĩ chuyện đại hôn của Lý Sương Nhi và Cố Thiên Mệnh chính là chuyện vui lớn chấn động bách quốc, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Lý Sương Nhi đột nhiên hôn mê, khó có thể tỉnh lại.
Ông cụ Cố và ông cụ Lý đều từng vì Lý Sương Nhi, dùng huyền khí hùng hậu của mình cũng không thể cảm nhận được nguyên nhân gây bệnh cho nàng là gì.
Trong mắt mọi người, có lẽ lần thức tỉnh này của Lý Sương Nhi chính là hồi quang phản chiếu….
Trong lòng mọi người đều thở dài cùng tiếc hận, nội tâm ai nấy đều tràn ngập bi thương cùng đau đớn.
Con đường mòn trong Cố gia yên tĩnh đến cực điểm, chỉ có bóng dáng Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi chậm rãi đi về phía trước.
Cố Thiên Mệnh không nói gì, chỉ dịu dàng dìu nàng đi dạo.
Nàng ngẩng mặt lên, vừa đi vừa nhìn hai gò má Cố Thiên Mệnh, khóe miệng không khỏi nổi lên một nụ cười yên nhiên khiến người ta chua xót.
Nàng nghĩ, nếu thời khắc này vĩnh viễn dừng lại vậy thì tốt biết bao. Đáng tiếc, thực tế luôn tàn nhẫn như vậy, không có khả năng thay đổi.
Từ nửa năm trước, Lý Sương Nhi đã cảm thấy tình trạng sức khỏe của mình không tốt, nhưng nàng không muốn để mọi người phải lo lắng, đành tự mình che giấu. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có lẽ sau khi mình ngủ sẽ không thể tỉnh lại được nữa.
Một làn gió thu nhè nhẹ thổi đến, đem theo giọt nước mắt trong suốt trên gò má nàng thổi rơi xuống đất, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu. Tay phải nàng khẽ nhúc nhích, ở trong lòng tay trái của Cố Thiên Mệnh viết — Kiếp sau nếu như có thể, ta sẽ lại làm thê tử của chàng, có được không?
Dòng chữ này trực tiếp khiến Cố Thiên Mệnh dừng bước, cúi đầu xuống nhìn Lý Sương Nhi trầm mặc không nói.
Cố Thiên Mệnh khẽ mím môi mỏng mỉm cười với nàng, không trả lời lại. Chỉ là ở trong lòng hắn lại âm thầm đến đáng sợ, đủ để khuấy động uy thế thiên cổ đang chậm rãi ngưng tụ.
Lý Sương Nhi khẽ dựa vào người Cố Thiên Mệnh, cảm nhận nhiệt độ và hơi thở của hắn, ấm áp, hiền hoà.
Trong mắt Lý Sương Nhi xuất hiện từng hình ảnh trước kia, nhớ tới thời khắc lần đầu tiên nàng gặp Cố Thiên Mệnh.
Lúc trước, dưới sự xúi giục của đám con cháu ăn chơi trong thành, Cố Thiên Mệnh trốn vào trong Lý gia, sau đó lén lút chạy đến khuê viện của nàng hô to: “Ngươi chính là tiểu thư của Lý gia sao? Vậy mà lại không thể nói chuyện, tin đồn quả đúng không sai. Khuôn mặt đẹp như vậy mà không thể mở miệng, đúng là đáng tiếc”.