Chương 361- Ta chỉ sợ sẽ nuốt lời.
Giờ khắc này, bên trong ây Sương Viện đã tụ tập rất nhiều người. Ông cụ Cố, Cố Ưu Mặc, Mạc Diệu Lăng, Lý Thiên Nguyên cùng Lý Văn Hạo.
Những người này sau khi nghe tin Lý Sương Nhi tỉnh lại vội vàng chạy tới, vô cùng lo lắng.
“Thiên Mệnh”, đám người ông cụ Cố nhìn thấy khuôn mặt Cố Thiên Mệnh lạnh lùng đến cực điểm đang bước dài mà đến, không khỏi đồng thanh gọi.
Cố Thiên Mệnh chỉ khẽ gật đầu với mọi người, sau đó liền bước qua đi tới bên cạnh giường.
Mọi người nhìn thần thái lạnh lùng của hắn, cảm nhận được khí tức như có như không phát ra trên người của Cố Thiên Mệnh đều kinh hãi không thôi. Lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được sự sắc bén của hắn, nội tâm kinh hãi lẩm bẩm: “Thiên Mệnh rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Cố Thiên Mệnh không có thời gian dư thừa để hành lễ với mọi người, trực tiếp đi đến bên giường lẳng lặng nhìn Lý Sương Nhi đang tựa đầu vào gối.
Sắc mặt Lý Sương Nhi bây giờ rất kém, nốt chu sa ở mi tâm vẫn nở rộ kiều mị. Thị nữ mỗi ngày đều lau người và thay đồ cho Lý Sương Nhi, đã sớm thay đi bộ váy màu đỏ lúc đại hôn cho nàng rồi.
Thế nhưng, sau khi Lý Sương Nhi tỉnh lại, nàng dùng tay viết chữ, nói thị nữ chăm sóc rằng mình muốn mặc chiếc váy dài màu đỏ trong ngày đại hôn đó.
Vì thế, theo yêu cầu của nàng, thị nữ cẩn thận đem váy dài màu đỏ mặc lại cho nàng, sau đó liền thông báo cho mọi người tin tức Lý Sương Nhi tỉnh lại.
Theo lời thị nữ, Lý Sương Nhi đã biết được chuyện mình hôn mê hơn nửa tháng, chuyện đại hôn cũng bất đắc dĩ phải ngừng lại. Đối với việc này, nàng cố gắng làm cho mình không mất tinh thần, hy vọng khi mặc bộ váy đỏ này, Cố Thiên Mệnh có thể nhìn thấy.
“Ta tới rồi”, Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi nhìn nhau hồi lâu, Cố Thiên Mệnh mới chậm rãi hé mở đôi môi khô nứt, khàn khàn khẽ nói.
Mọi người đứng bên cạnh nhìn một màn này đều nín chặt môi lại, trầm mặc không nói gì. Mạc Diệu Lăng cắn chặt môi dưới, gắt gao kéo cánh tay Cố Ưu Mặc, duy trì sự bình tĩnh cho mình.
Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Lý Sương Nhi thấm đẫm lệ, đôi môi son khẽ cười, trong lòng nàng thật sự rất sợ hãi, sợ mình cứ ngủ như vậy mà không tỉnh lại, không cách nào nhìn thấy bóng dáng áo dài trắng in sâu trong nội tâm của mình nữa.
Cố Thiên Mệnh vươn tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen và khuôn mặt dịu dàng của Lý Sương Nhi. Cảm nhận được gương mặt nàng lạnh như băng, sâu trong đáy lòng không khỏi run lên.
Lý Sương Nhi cũng hưởng thụ sự ấm áp của giờ khắc này, giống như dùng hết toàn bộ sức lực chậm rãi nâng cánh tay phải của Cố Thiên Mệnh lên, khẽ cúi người xuống viết lên lòng bàn tay của hắn — thật sự rất xin lỗi.
Ngón tay ngọc ngà từng nét từng nét viết chữ, khiến lòng hắn gợn sóng, trong đôi mắt hờ hững tràn đầy tơ tình.
“Nàng nói gì vậy, nàng sẽ không sao cả? Phải tin vào ta”, Cố Thiên Mệnh biết những chữ này là có ý gì, hắn biết nàng sợ hãi không kiên trì được nữa, đang nói lời tạm biệt với mình.
Lần thức tỉnh này, Lý Sương Nhi dùng hết tất cả khí lực, trong lúc ngủ say, nàng vẫn luôn nghĩ đến một bóng áo dài trắng, nàng biết, có rất nhiều người mình không thể quên, còn có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm xong.
Bởi vậy, nàng bước ra khỏi giấc ngủ sâu và mở đôi mắt ra. Thế nhưng nàng lại cảm nhận được khí lực của mình ngày càng yếu đi, khí tinh thần ngày càng tiêu tan, rất có thể lần sau trong khi ngủ, nàng sẽ không có cách nào tỉnh lại được nữa.
Nàng sợ hãi, bởi vì còn có rất nhiều người đang đợi nàng thành hôn, phu quân của nàng nói đợi sau khi bọn họ thành hôn sẽ cùng nàng đi cực bắc của bắc quốc, ngắm tuyết rơi.
Một giọt nước mắt trong suốt từ đôi mắt của Lý Sương Nhi rơi xuống, nhỏ xuống lòng bàn tay trái của Cố Thiên Mệnh, nước mắt ấm áp làm cho nội tâm Cố Thiên Mệnh trầm xuống, nhịn không được rung động.
Lý Sương Nhi tiếp tục dùng ngón tay ngọc ngà của mình viết chữ — Ta chỉ sợ sẽ nuốt lời.