Chương 360 “Dẫn ta qua đó”,
Cố Thiên Mệnh không tiếc bất cứ giá nào đẩy thân thể của mình đến cảnh giới kiếm thể đại thành, chính là hy vọng thân thể này có thể chịu đựng được linh hồn của mình.
Bởi vì thân thể trước kia của hắn quá mức gầy yếu, đừng nói là mang theo linh hồn của chính mình, cho dù một luồng khí tức của linh hồn kiếp trước cũng không thể chịu đựng được.
“Nếu trời có khuyết, vậy thì ta sẽ vá trời!”
Cố Thiên Mệnh khép hai mắt lại, hấp thu linh khí đang đến từ bốn phương tám hướng, không ngừng đem linh hồn cùng kiếm thể đại thành chậm rãi dung hợp, hy vọng sẽ không có sự bài xích quá lớn.
Trong chớp mắt, năm ngày đã trôi qua.
Năm ngày nay, đám người ông cụ Cố cùng Cố Ưu Mặc thường xuyên ra ngoài đình viện của Cố Thiên Mệnh, họ muốn nhìn một chút tình hình ở bên trong nhưng không dám xông vào, sau đó lại thở dài mà rời đi.
Nếu hắn đã nhiều lần cảnh cáo, bất luận như thế nào cũng không cho kẻ khác quấy rầy, đám người ông cụ Cố cũng không muốn làm trái ý nguyện của Cố Thiên Mệnh, tùy ý để hắn bế quan trên gác mái.
Rất nhanh, tính từ ngày Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi đại hôn đã qua 20 ngày.
Khắp mọi nơi ở Thiên Phong Quốc và Bách Quốc Chi Địa vẫn đang thảo luận chuyện này.
“Thật sự là đáng tiếc, Thiên Vũ Hầu, anh hùng cái thế, Lý tiểu thư phương hoa tuyệt đại, hai người vốn là một cặp trời sinh, không nghĩ tới lại rơi vào kết cục như vậy”. Rất nhiều người đều tiếc hận, than thở nói.
“Không biết hiện tại Lý tiểu thư như thế nào? Hy vọng có thể nhanh chóng khỏi bệnh”.
“Vốn dĩ là một buổi đại hôn khiến vạn người ngưỡng mộ lại biến thành bộ dạng như vậy. Thật là đáng tiếc”.
Khắp mọi nơi trong kinh thành, bất kể là tửu lâu hay ngõ nhỏ ven đường đều đang thảo luận chuyện đại hôn của Cố gia cùng Lý gia.
Có người khinh bỉ ở trong lòng, cũng có người thật sự cảm khái. Tóm lại, chuyện Lý Sương Nhi đột nhiên ngất xỉu trong lễ đại hôn cơ hồ đã lan tràn khắp các ngóc ngách của Thiên Phong Quốc.
Hôm nay trong Cố gia đột nhiên truyền đến một tin vui, thị nữ ngày đêm hầu hạ bên cạnh Lý Sương Nhi vội vã vạn phần hô to: “Tiểu thư tỉnh rồi.Tiểu thư tỉnh lại rồi”.
Rầm rầm!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Cố gia cùng Lý gia, thậm chí cả kinh thành đều chấn động. Vô số người ghé mắt nhìn về phía Cố gia, muốn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Thiếu gia, tiểu thư tỉnh lại rồi”, một thị nữ đứng bên ngoài đình viện của Cố Thiên Mệnh lớn tiếng gọi. Nàng ta vốn không dám quấy rầy Cố Thiên Mệnh nhưng vừa nghĩ đến tình huống của Lý Sương Nhi, đành liều mình thông báo một tiếng.
Một lúc lâu sau, ngay khi thị nữ muốn dời đi, cánh cửa gác xép của đình viện chậm rãi mở ra.
Cố Thiên Mệnh mặc bộ quần áo trắng bằng vải thô, tóc dài xõa sau lưng, đôi mắt trống rỗng như sao chậm rãi bước từ trong ra. Khí tức trên người hắn trầm ổn như núi làm cho người ta căn bản không dám nhìn thẳng, phảng phất nhìn vào đó, linh hồn sẽ bị cắn nuốt.
“Dẫn ta qua đó”, Cố Thiên Mệnh hờ hững nhìn thị nữ đang nơm nớp lo sợ đứng ở cửa đình viện, lãnh đạm nói.
“Vâng!”, thị nữ cúi đầu, vội vàng hành lễ nói.
Sau đó thị nữ bước nhanh về phía trước, dẫn Cố Thiên Mệnh đi tới Tây Sương Viện.