Chương 2 - Giật cô hồn
Khỏi phải nói, đường xá trên này tấp nập lắm, không chỉ người đông mà thứ được gọi là xe máy với ô tô cũng đông, bọn chúng chạy nghe hù hù, ồ ồ còn nhanh hơn tốc độ bay của mấy con chim trên cành. Cũng may, hai người bọn ta bay vù vù trên trời nên không có gì nguy hiểm.
Đừng hỏi tại sao hai đứa bọn ta lại lên vào nửa đêm như này, Tiểu Hồng là lệ quỷ, hình như cô ấy không sợ ánh mặt trời, nhưng một con ma nhỏ như ta thì lại sợ nha. Cũng không phải bị ánh nắng thiêu cháy gì, chỉ là đứng dưới nắng, ta cảm thấy rất rất rất là nóng, tự nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi, tránh né.
“Tiểu Hồng, ngươi xem giờ này mà vẫn còn người cúng kìa. Chúng ta xuống đó xem thử đi!!”
Vừa nói xong, ta liền kéo Tiểu Hồng bay thấp xuống, đáp trước cửa một cửa hàng tiện lợi. Một cậu nhân viên đẹp trai đang lập bàn cúng vái gì đó.
Dù chưa từng gặp mặt nhưng ta có cảm giác rất quen thuộc với cậu trai này.
Trên bàn có một đĩa bánh, một đĩa trái cây và một con gà luộc, ướp nghệ, vàng ươm, thơm phức. Ta đứng bên cạnh mà nước dãi cứ trào ra, suýt nữa chảy thành dòng. Tiểu Hồng bên cạnh lặng lẽ lau nước dãi trên khoé miệng giùm ta.
Bàn tay bị ăn mòn vừa nãy của cô ấy cũng đã được khôi phục về trạng thái bình thường. Ta nghĩ pháp lực của cô ấy hẳn là rất cao, nên mới trong thời gian ngắn mà chữa lành hoàn toàn trong một thời gian ngắn như vậy.
Ta cười hí hí huých vào vai cô ấy một cái, vẻ mặt gian xảo: “Đợi lát nữa, anh ta khấn xong, nhang vừa cắm xuống, chúng ta lập tức nhào lên, đớp lấy con gà. Thế nào, ok không?”
Tiểu Hồng gật gật đầu.
Hai đứa bọn ta vào tư thế sẵn sàng, giơ vuốt lên trước, chỉ cần canh chuẩn thời cơ là vồ lên chụp liền.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, ma quỷ tính không bằng người sống tính.
Mắt thấy anh nhân viên đẹp trai vừa khấn xong, nhân vừa cắm xuống, hai thanh niên choi choi đầu xanh đầu đỏ không đội mũ bảo hiểm không biết từ đâu phóng chiếc xe máy cà tàn vụt qua.
Thanh niên ngồi sau nhanh tay nhanh mắt cuỗm mất tiêu con gà cúng.
Ta và Tiểu Hồng trơ mắt nhìn bạn gà khoả thân biến mất ngay trước mặt, vẻ mặt không cam lòng.
– Đ*t m*ẹ bọn bây! Đợi tao cắm xong cây nhan không được à?!
“Mấy tên xấu xa! Đến đồ cúng cho cô hồn mà cũng không tha. Trù cho các ngươi ăn gà mắc xương!”
Tiểu Hồng cũng tức giận không kém, khua tay khua chân loạn xa.
Ba người bọn ta hậm hực nhìn nhau, à nói đúng hơn là ta và Tiểu Hồng nhìn luôn anh nhân viên kia chứ anh ấy làm gì thấy được hai cái linh hồn một đỏ một trắng bọn ta.
Chửi xong, anh ta ngậm ngùi thắp lại nhang, cắm vào lư hương nhỏ trên bàn.
– Thôi, còn được mấy trái chuối với đĩa bánh men, các người ăn đỡ rồi đừng đến ám chỗ này nữa. Mấy nay vắng khách lắm rồi.
Anh chàng nói với giọng điệu buồn buồn sau đó đi vào cửa hàng. Ta và Tiểu Hồng chưa kịp hít miếng hương nào thì đằng sau lại xuất hiện mấy cái ma đói.
Cơ thể bọn chúng xanh xám, gầy guộc, má hóp vào trong, hai cái hốc mắt thục sâu con ngươi trồi ra bên ngoài. Nhìn xuống phía dưới, tên nào cũng mặc y phục rách nát, vài tên ở chỗ bụng thấy rõ từng cái xương sườn.
Bọn chúng nhìn bàn cúng với ánh mắt đói khát, nhưng lại không dám tiến lên, chắc là sợ Tiểu Hồng.
Thường thì người chết chưa đi đầu thai, linh hồn lưu lại quá lâu sẽ hoá ma, nếu mang theo oán khí hoặc nhiều lần sát hại người sống sẽ chuyển hoá thành lệ quỷ. Lệ quỷ không chỉ có ma lực cao có thể hiện hình doạ người, trực tiếp giết người mà còn có khả năng nuốt chửng mấy con ma nhỏ khác để bổ sung âm khí. Vì vậy, chúng ma đều e dè những linh hồn màu đỏ như Tiểu Hồng.
Ta thấy lũ ma đói này rất tội nghiệp bèn nói nhỏ với Tiểu Hồng: “Chúng ta cũng không quá thiếu thốn, hay là nhường cho bọn chúng?”
Tiểu Hồng cũng đồng tình, gật đầu.
Bọn ta cùng nhau bay lên cao, tránh chỗ cho lũ ma đói ăn bữa khuya.
“Chậc chậc… Đáng lẽ Rằm tháng bảy bọn họ sẽ được ăn no mới đúng. Sao lại thành ra bộ dạng đói khát này?”
Ta biết, dù có hỏi thì Tiểu Hồng cũng sẽ không trả lời được, nên cũng không trông chờ ma nào giải đáp. Thế nhưng một giọng nói quen thuộc lại truyền đến bên tai ta.
Chất giọng hơi trẻ con, nhưng lại vang vọng mang theo uy lực không nhỏ.
“Bọn chúng là ma đói, dù có ăn bao nhiêu cũng không no, lúc nào cũng có dáng vẻ như vậy.”
Ta cười hì hì, nắm lấy tay Tiểu Hồng muốn chạy trốn. Chung Tử ta rõ hơn ai hết, giọng nói này chính là của Tiểu Diêm Vương, kẻ vốn dĩ đang bận rộn chính sự dưới Địa phủ. Không biết tại sao hôm nay cậu ta lại tìm tới nhanh như vậy.
“Còn muốn chạy?!”
Giọng nói đó lại vang lên trong đêm, đồng thời ngang hông của bọn ta đồng loạt xuất hiện một vòng dây trói ma, chưa kịp định hình thì eo nhỏ đã bị siết chặt.
Ta vùng vẫy, cố gắng giải thích: “Oa oa… Ta đâu có chạy đâu, ta đang định dẫn Tiểu Hồng trở về đây.”
Nhưng người đó nào nghe ta xảo biện, một lực đạo mạnh mẽ kéo bọn ta xuyên qua màng đêm, xé rách kết giới phân chia Âm – Dương, kéo về trước đại sảnh của điện Diêm La.
Trên ghế cao, Tiểu Diêm Vương đang ngồi đó, cậu ta vẫn đang chuyên tâm phê sổ sách.
Trên người đang mặt áo sơ mi trắng cùng quần âu. Ta cố gắng nheo mắt để nhìn rõ hơn, hình như trên cổ áo còn thêu phù hiệu gì đó.
“Thế nào? Các ngươi chơi đủ chưa?”
Dạ La không nhìn bọn ta, vẫn cúi đầu miệt mài làm việc. Mái tóc bạc trắng của cậu khá bắt mắt giữa nơi u ám và tối tăm này. Từng sợi, từng sợi khẽ rung rinh theo chuyển động của cậu ta.
Tiểu Hồng quỳ một bên, cô ấy có vẻ khúm núm và sợ hãi. Từ cái lần cô bị Dạ La bắt gặp đang làm việc xấu, cụ thể là chuẩn bị nuốt sống một con tiểu thủy quái dưới sông Vong Xuyên, rồi bị cậu ấy phạt thì Tiểu Hồng rất sợ Dạ La.
Ta bày ra vẻ mặt chân chó nịnh hót, muốn tiến lại gần để mài mực, cũng như dễ bề xoa dịu tâm trạng tức giận của cậu ta. Nhưng Dạ La lại đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi đồng tử màu hổ phách nhìn ta cảnh cáo. Ta lập tức rụt cổ thu chân lại, dáng vẻ giống như chú cún nhỏ cụp đuôi quay về chỗ cũ.
Góc giải thích
1. Về bối cảnh
Truyện không có bối cảnh cụ thể nhưng chắc chắn đang diễn ra ở thời hiện đại. Nhưng một số nhân vật trong truyện đã tồn tại lâu năm, cụ thể là từ thời phong kiến cho đến bây giờ, vậy nên thi thoảng mọi người sẽ bắt gặp một số khung cảnh cổ đại.
Thiết kế Địa Phủ: Nếu dương giới tiến vào thời kì công nghiệp hoá hiện đại hoá, thì Âm giới đâu thể nào dừng mãi ở giai đoạn lấy nến làm đèn được, vì thế đừng bất ngờ khi mọi người thấy Diêm Vương mặc âu phục, Mạnh Bà đeo tạp dề, Diêm La Điện có đèn chùm pha lê,… (cái này chỉ là ví dụ thôi, nhưng mọi người có thể hiểu là Địa Phủ cũng hiện đại hoá rồi).
2. Về cách xưng hô
Vì các nhân vật có sự cách biệt về tuổi tác nên cách xưng hô cũng khác.
Những nhân vật lâu năm và đặt biệt như Chung Tử (hồn ma hơn trăm năm), Diêm Vương, Mạnh Bà, Phán Quan,… thường sẽ sử dụng cách xưng hô như thời phong kiến xưng “ta” gọi “nàng/ ngươi”. Nhưng tùy hoàn cảnh và người đối thoại họ sẽ xưng hô như người hiện đại.
3. Về chú thích thoại nhân vật
Ở đây mình chia làm 2 loại: Con người nghe được và không nghe được.
– Về những câu thoại mà con người có thể nghe được, thường là giao tiếp giữa người với người thì mình sẽ dùng dấu gạch đầu dòng “-…. “.
– Về những câu thoại mà con người không nghe được, thường là giữa ma quỷ, thần linh, nói chung không phải người hoặc dùng thần giao cách cảm thì mình sẽ dùng dấu ngoặc kép “…”
Hiện tại mình chỉ mới nhận được những thắc mắc như trên thôi, nếu bạn có thắc mắc nào khác thì cứ cmt hoặc nhắn tin cho mình nhé! Mình sẽ bổ sung thêm sau ạ.