Chương 138 - Ngoại Truyện 1
Thẩm Hà đang nằm bên bãi biển để Vincent giúp cậu bôi kém chống nắng, tên
kia vẫn không bỏ được thói hư tật xấu mà tranh thủ sờ mó cơ thể của cậu
ta ” Lớn tuổi rồi còn không đứng đắn”.
Có đám thanh niên gần đó
nhìn qua đây thấy hai ông chú đang ân ái thì không khỏi đau mắt, Vincent đáp ” Thì sao chứ, em cũng thích còn gì?”.
” Thích cái đầu
anh…!”, kể từ khi sinh xong đứa thứ hai thì Thẩm Hà đã cố gắng thử
chạy trốn 57 lần, trong đó 20 lần chưa kịp ra tới sân bay đã bị chồng
bắt về, những lần còn lại đều là bị anh âm thầm đi theo, giống như hiện
tại vậy, vốn định trốn sang nước ngoài hưởng thụ một thời gian, ai ngờ
tên này lại tìm tới tận nơi giám sát Thẩm Hà.
* Ring ring*
Thẩm Hà mở điện thoại bấm nghe máy, bên kia vang lên giọng lười biếng của thằng nhóc nào đó ” Ba nhỏ?”.
” Ừm, có chuyện gì?”.
” Hy Hy bị bắt nạt ở trường, Đường ca gọi con cùng đi gây chuyện”.
Thẩm Hà quá quen với việc này rồi ” Bác cả của con có biết không?”.
” Không nha, Đường ca nói phải bí mật”.
Bí mật vậy sao còn nói với ta làm gì, Thẩm Hà cạn lời ” Ừm, cứ đi đi”.
Ở bên kia, Thẩm Đằng cúp máy xong quay sang nói với Thẩm Đường ” Được rồi, ba nhỏ em cho phép rồi”.
Thẩm Đường lập tức chạy ra khỏi nhà, còn kéo theo Thẩm Đằng và anh trai của
mình Thẩm Lạc chạy tới trường cấp 2 nơi Kỳ Lam Vọng và Kỳ Lam Vân đang
học. Ba thiếu niên đẹp trai ngời ngời mỗi người một vẻ khiến cho trái
tim các thiếu nữ đều rung động đập bình bịch hú hét.
Thẩm Đường đi tới lớp của hai đứa em họ, phát hiện hai đứa đã đứng chờ ở ngay cửa nên cùng nhau chuyển hướng tới lớp học của Thẩm Hy, đứa nhỏ này là đứa con
thứ hai của Thẩm Hà, cũng là đứa nhỏ tuổi nhất trong nhà.
5 anh em hùng hổ tiến tới chỗ đang có một đám học sinh vây quanh, thấy Thẩm Hy
đang ủy khuất đối mặt với mấy người khác thì lập tức chạy vào bảo vệ em
trai.
Bên kia cũng biết gọi anh của mình tới, nghe nói là đại ca
của trường cấp bọn Thẩm Lạc đang học. Trong 5 đứa thì Kỳ Lam Vân là đứa
con gái duy nhất nhưng cô bé bị lây tính của các anh mình, vô cùng mạnh
mẽ và đàn ông. Kỳ Lam Vọng thì đừng nói, sớm đã theo hai ba của mình lập luyện võ thuật quân đội nên cũng không sợ đám người kia.
Tên cầm đầu bên kia Thẩm Đường có quen, hồi cấp một còn từng ngồi cùng bàn với nhau cơ mà ” Ai dám bắt nạt em trai của bọn ta?”.
Tên cầm đầu bên kia ngẩng đầu nhìn thẳng giả vờ như không nhìn thấy ai ” Tiếng muỗi vo ve ở đâu vậy?”.
Thẩm Đường chỉ thấp tới vai cậu ta, rõ ràng đều là anh em một nhà mà Thẩm
Lạc lại cao thật cao còn cậu lại lùn nhất nhà luôn, đúng là không công
bằng.
Thẩm Lạc lạnh lùng bước lên trên đối mặt với tên kia ” Thì ra là người quen!”. Kỳ Lam Vọng thắc mắc, có quen sao?
Thẩm Lạc giải thích với mấy đứa em mình ” Là đứa con nuôi của dì Mộng Nhiên, nhớ ra chưa?”.
Đúng vậy, tên kia chính là đứa con của Văn Hoắc cùng với Diệp Nghi năm đó đã được Kỳ Mộng Nhiên nhận nuôi, còn cậu em của cậu ta chính là đứa con
sau này của Kỳ Mộng Nhiên và Văn Hoắc.
Lúc này đám nhóc Thẩm gia mới để ý tới đứa bé mà Văn Di đang bảo vệ chính là đứa em họ ít khi thấy mặt của nhà họ Kỳ.
Do Thẩm Hy còn nhỏ với cả Thẩm Hà cũng ít giao lưu với nhà họ Kỳ nên mấy
đứa nhóc còn chưa biết nhau, ở đây chỉ có Thẩm Lạc từng gặp qua Văn Di
và Kỳ Lam Vọng, Kỳ Lam Vân là gặp qua đứa nhỏ kia mà thôi.
Thẩm
Đường ngơ ngác kéo tay anh mình ” Sao em không nhớ rằng cậu ta là con
nuôi của dì Nhiên vậy?”. Thẩm Lạc ấn trán đứa em ngốc nghếch của mình ”
Em thì nhớ cái gì ngoài việc vui chơi đâu?”.
Nói thì nói thế
nhưng Văn Di là đứa con mà cả Văn Hoắc lẫn Kỳ gia đều không công nhận
cho nên rất ít khi lộ ra thân phận này, nếu không nhờ Kỳ Mộng Nhiên nhận nuôi thì cậu ta sẽ còn phải sống rất khổ sở.
Thẩm Đằng ôm đứa em trai nhỏ nhà mình hỏi ” Thẩm Hy? sao lại xảy ra chuyện như vậy?”.
Đứa nhỏ mới vừa qua 11 tuổi nên còn rất ngây thơ nói ” Cậu ta lén thơm vào
má của em”. Lần này tới lượt Thẩm Đằng đen mặt, cậu ta thường ngày sẽ
lười để ý tới những việc xung quanh nhưng chuyện này thì không giống
vậy.
Thẩm Đằng đi tới trước mặt đứa nhóc kia ” Nhóc tên là gì?”.
Đứa nhóc kia núp sau lưng Văn Di đáp lại ” Kỳ Phong Nhị”. Nghe
xong Kỳ Lam Vân liền phì cười ra tiếng heo ” Chú Kỳ Phong nghe thấy chắc sẽ tức giận lắm, chẳng khác nào đang mắng chủ ấy ngốc cả”.
Văn Di nhíu mày ngồi xuống ôm em trai mình ” Đó là mẹ trêu em thôi”, sau đó
cậu ta nói với Thẩm Đằng ” Tên của em ấy là Kỳ Thiên Nhất”.
Thẩm
Đằng ôm em trai mình tới trước mặt Kỳ Thiên Nhất ” Hai đứa tính ra tuy
không có chung huyết thống gì nhưng cũng coi như là họ hàng với nhau, về sau không được đánh nhau có biết chưa”.
Kỳ Thiên Nhất gật gật đầu, Thẩm Hy còn không chịu thua ” Không được, ba nhỏ nói không được để người khác ăn hiếp”.
Thẩm Đường ngồi xổm xuống nói ” Vậy em muốn làm sao?”.
Thẩm Hy nghĩ nghĩ, nhóc con mở miệng nói ” Cậu ấy thơm má em vậy em cũng phải thơm lại má cậu ấy thì mới hòa”.
Cả đám thiếu niên đều cạn lời với suy nghĩ của đám nhóc con này. Kỳ Thiên
Nhất giơ mặt ra nói với Thẩm Hy ” Nè, cho cậu thơm nè, sau này chúng ta
làm bạn nhé!”.
Thẩm Hy thơm chụt một cái rồi ngại ngùng nhảy vào lòng của anh trai.
Hết chuyện, đám Thẩm Đường cũng rút lui trở về. Khi tới nhà cũng vừa lúc
Thẩm Kỳ vừa đi làm về, hai anh em họ Kỳ phát hiện xe của Kỳ Gia Phóng đỗ ở trong sân liền lập tức lao vào nhà gọi ba ba ầm ầm.
Thẩm Đường
thì tỏ vẻ hối lỗi làm nũng mà bám lấy ba lớn kể lể chuyện cậu dẫn anh em đi đánh nhau là để bảo vệ em trai nhỏ. Thẩm Kỳ nhìn khuôn mặt như khuôn đúc ra từ Thẩm Mặc thì chưa bao giờ nỡ đánh mông đứa nhỏ này.
Kỳ
Gia Phóng bê đồ ăn ra rồi bế con gái yêu lên. Hai ba ba đều hay ở trong
quân doanh nên ít khi hai đứa nhỏ này được gặp bọn họ, cho nên mỗi khi
gặp lại đều vui mừng như tết như vậy.
Thẩm Quân xoa đầu đứa con trai của mình rồi nói với Thẩm Đằng đang bế theo em trai ” Ba của con đâu?”.
Thẩm Đằng hiện lên vẻ mặt cạn lời mà nói ” Bọn họ lại trốn đi chơi lẻ rồi, bọn con lại phải qua đây ăn ké với mọi người”.
Thẩm Mặc kêu hai nhóc con nhà mình đi tắm để chuẩn bị ăn cơm tối rồi ra đón chồng đi làm về.
Trong bữa ăn, Thẩm Kỳ hỏi ” Năm sau là thi đại học rồi, mấy đứa đã xác định được về sau sẽ làm gì chưa?”.
Thẩm Đường vui vẻ đáp lời ” Con muốn giống như ba nhỏ, làm một ca sĩ!”.
Thẩm Lạc đáp tiếp ” Con muốn giúp ba lớn chia sẻ công việc ở công ty”.
Thẩm Kỳ hài lòng với ý tưởng của hai đứa con nhà mình, cũng một phần nhờ có
vợ nhỏ đã dạy dỗ rất tốt. Thẩm Mặc mỉm cười xoa đầu hai đứa con đã cao
hơn cả cậu rồi gắp đồ ăn cho Thẩm Đằng ” Còn con thì sao?”.
Thẩm
Đằng nghĩ một hồi rồi nói ” Mọi người đừng nói với ba lớn của con, con
muốn làm sâu gạo nằm một chỗ cơ nhưng ba lớn bắt con tiếp quản công ty
để ông ấy có thể thoải mái đi du lịch cùng ba nhỏ của con”. Nỗi khổ này
có ai thấu, cũng may còn có Thẩm Hy, cậu ta sẽ dạy dỗ em trai thật tốt,
vì ước mơ làm sâu gạo, em trai à! sau này vất vả em rồi.
Thẩm Hy vẫn ngây thơ ăn rồi ăn, không biết rằng mình đã bị anh trai tính kế lâu dài.
Thẩm Quân gắp đồ ăn cho con gái rồi lại gắp cho con trai của mình, Kỳ Gia
Phóng tóc đã hơi điểm bạc, anh đĩnh đạc nói ” Anh sau đợt này thì đã
chính thức nghỉ hưu rồi!”, sau đó quay sang hai đứa con của mình ” Sau
này ba lớn sẽ có nhiều thời gian ở nhà hơn rồi!”.
Sau câu này,
không chỉ Kỳ Lam Vọng và Kỳ Lam Vân rùng mình, mà tới cả Thẩm Đường và
Thẩm Đằng cũng giật mình. Ai chứ Kỳ Gia Phóng thì bọn chúng hơi sợ nha,
anh mà ở nhà thì đảm bảo bọn nhóc sẽ bị bắt phải tập luyện thể lực như
địa ngục.
Thẩm Mặc cười trên nỗi đau của bọn chúng ” Cũng sắp nghỉ hè rồi đấy nhỉ?”.
Thẩm Đường quay sang bĩu môi với ba nhỏ ” Ba nhỏ, sao người thấy chết không cứu còn cười là sao?”.
Thẩm Kỳ ấn cái trán nhỏ của Thẩm Đường ” Tập luyện nhiều sẽ cao lên đấy”.
Thẩm Đường bị gãi đúng chỗ ngứa lập tức im miệng, trong lòng lập quyết tâm phải tập luyện để cao hơn Thẩm Lạc với Thẩm Đằng.