Chương 137 - Hoàn Chính Văn
Tới khi hai nhóc con được sáu tháng tuổi thì Thẩm Mặc cũng bắt đầu
lại với công việc sáng tác và làm hộp nhạc của mình. Sau khi biết tất cả đơn hàng trước tới nay của cậu đều do Thẩm Kỳ đặt thì Thẩm Mặc vẫn vờ
như không biết mà làm hộp nhạc cho anh, bộ sưu tập càng ngày càng nhiều
lên, xếp đầy cả một căn phòng. Ngoài việc đó ra, cậu cũng phải đi học,
cố gắng vừa hoàn thành chương trình học vừa hoạt động trong giới giải
trí với tư cách là một ca sĩ solo tự sáng tác.
Các ca khúc do Thẩm Mặc sáng tác được rất nhiều người yêu thích, kèm theo việc học thanh
nhạc ở trường giúp giọng hát của cậu ngày càng hoàn thiện hơn. Cuộc sống của Thẩm Mặc chưa bao giờ lại hạnh phúc hơn thế này nữa, cậu có một gia đình nhỏ ấm áp và công việc mà bản thân yêu thích, không còn gì tuyệt
vời hơn, đó là điều mà Thẩm Mặc đã mơ ước suốt từ nhỏ tới giờ.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, lúc này Thẩm Lạc và Thẩm Đường đã hơn một
tuổi, Thẩm Mặc vừa đi học về liền bị hai nhóc con này bám lên người. Hết cách, cậu chỉ đành hai tay bế hai đứa đi vào nhà.
” Hôm nay hai đứa nó có quấy không?”.
Bảo mẫu chạy ra giúp Thẩm Mặc xách ba lô ” Lạc Lạc rất ngoan, còn Đường
Đường thì có chút nghịch ngợm, cứ tranh đồ chơi với anh nó”.
” A!” Thẩm Mặc tét lên cái mông nhỏ của Đường Đường, nhóc con mếu mặt rồi òa
khóc, rơi cả ti giả ra ngoài. Đúng lúc này Thẩm Kỳ cũng vừa đi làm về
bước vào trong, nhóc con Đường Đường thấy ba lớn về liền mếu máo loạng
choạng đi tới bên chân anh mà làm nũng, miệng gào lên tiếng ” Ba ba!”.
Thẩm Mặc sửng sốt bế Thẩm Lạc đi ra nhìn Thẩm Đường rồi nói với Thẩm Kỳ ” Con biết gọi ba ba rồi kia!”.
Thẩm Kỳ bế nhóc con xấu xa lên rồi hôn lên má bầu bĩnh của nó ” Gọi ba ba lại xem nào!”.
Thẩm Đường được ba lớn hôn thì cười toe toét kêu ” Ba ba!”.
Thẩm Mặc lại gần chọt chọt má của nó ” Mau gọi ba nhỏ là ba ba đi”. Thẩm Đường dỗi quay đi ôm vào người ba lớn.
Thẩm Mặc phồng má bất bình, lúc này Thẩm Lạc luôn điềm tĩnh cất tiếng gọi ”
Ma Ma!”. Thẩm Mặc lại sửng sốt quay sang nhóc con mình đang bế trên tay, vừa vui mừng vừa phồng má nói ” Gọi ba ba cơ”.
Thẩm Lạc vẫn lại mở miệng gọi ” Ma Ma!”. Thẩm Mặc cạn lời, thôi vậy, bọn nhóc thích gọi là gì thì gọi.
Thẩm Kỳ lại gần hôn lên trán Thẩm Mặc, cả gia đình cùng đi vào nhà ăn tối.
Tới khi hai nhóc con lên 6 tuổi, bắt đầu vào tiểu học thì đã là nam thần
của trường rồi, hàng ngày có rất nhiều bạn nữ vây quanh. Thẩm Mặc đã tốt nghiệp đại học với bằng xuất sắc, cậu cũng trở thành một ca sĩ có tiếng tăm rất lớn trong giới và được chương trình tuyển chọn năm xưa mời làm
ban giám khảo, Thẩm Mặc rất hoài niệm quãng thời gian đó nên cậu lập tức đồng ý.
Khi quay lại khu ký túc xá năm xưa, mọi ký ức đều như chỉ vừa mới qua mà thôi, từ một thí sinh không có chút danh tiếng trở thành ban giám khảo của chương trình, Thẩm Mặc cảm thấy nhân sinh thật thú
vị. Những hình ảnh về cuộc thi năm đó cứ hiện về khiến cậu bồi hồi không thôi.
Cũng vào năm này, công nghệ cấy thai mới của công ty Thẩm
gia đã hoàn thành thử nghiệm và được xét duyệt trên toàn cầu, vô số các
đơn xin được gửi đến nhưng trước hết Thẩm Kỳ ưu tiên cho một cặp đôi,
không ai khác chính là Thẩm Quân và Kỳ Gia Phóng.
Lúc này Thẩm Kỳ
đã 35 tuổi, so với những năm trước thì càng thành thục và nam tính hơn,
còn Kỳ Gia Phóng đã hơn 40 tuổi rồi, nếu không nói thì thật ra không thể nhìn mặt mà đoán được vì trông anh trẻ hơn nhiều so với tuổi.
Phương pháp tạo phôi này hoàn toàn được làm và nuôi cấy trong khoang máy nên
Thẩm Quân không cần phải mang thai, hai người chỉ cần lấy mẫu gen rồi
việc còn lại sẽ do những nhà khoa học thực hiện.
So với mang thai
bình thường mất 9 tháng thì phương pháp này rút ngắn chỉ mất 7 tháng mà
thôi, vì chỉ được làm một lần nên Kỳ Gia Phóng quyết định sẽ tạo ra hai
mẫu phôi một thể, một con trai và một con gái. Đứa bé gái này sẽ trở
thành bảo bối nhỏ của cả Thẩm gia và Kỳ gia.
Hiện tại Thẩm Hà đã
trở thành một ngôi sao đứng đầu trong giới giải trí về diễn xuất, cậu ta mới giành được giải ảnh đế của năm nay. Để tiện sinh hoạt nên Vincent
cũng đã xây một căn nhà mới ngay gần đó, nhưng vẫn hay cùng quây quần ăn uống với mọi người tại nhà chính Thẩm gia.
Ba đứa nhóc Thẩm Lạc,
Thẩm Đường Và Thẩm Đằng trở thành anh em tốt phá làng phá xóm với Thẩm
Đường là chủ mưu, Thẩm Đằng là bị dụ dỗ tham gia, may mắn còn có Thẩm
Lạc đứng đắn canh chừng hai đứa kia.
Thẩm Đằng hồi nhỏ thì trông
khá giống Thẩm Hà nhưng lớn lên lại trông na ná Vincent, nhất là con mắt màu xanh và mái tóc đang dần chuyển sang màu trắng giống ba lớn của
nhóc.
Thời gian qua đi, tới khi hai đứa nhóc trong ống nghiệm được ra đời thì Thẩm gia lại có thêm thành viên mới. Thẩm Quân và Kỳ Gia
Phóng cũng được nghỉ phép dài ngày để có thể chăm sóc cho con cái.
Tuy không phải do mang thai sinh ra nhưng Thẩm Quân vẫn cảm nhận được mối tương liên giữa bản thân và hai đứa nhỏ này.
Thẩm Mặc hỏi ” Anh có nghĩ ra tên cho chúng chưa?”.
Thẩm Quân dịu dàng bế cô công chúa nhỏ của mình ” Con trai đặt là Kỳ Lam Vọng, còn con gái sẽ đặt là Kỳ Lam Vân”.
Thẩm Đường chạy tới bên Thẩm Quân tò mò nhìn em bé trong tay anh ” Cậu ơi, đây là em bé của cậu sao? dễ thương quá”.
Thẩm Kỳ xoa đầu cậu nhóc phiên bản Thẩm Mặc bé con nói ” Sau này các con phải yêu thương và bảo vệ các em đấy”.
Thẩm Lạc ít nói nay lại chịu mở miệng ra cười nói ” Được ạ, nhất định con sẽ bảo vệ các em thật tốt!”.
Thẩm Hà cảm thấy nhóc con này sao mà giống y hệt anh cả như đúc như vậy,
xong lại nhìn sang nhóc con mới 6 tuổi mà đã có một đầu tóc trắng nổi
bật của mình thì thầm cảm khái ” Gen của mấy người này mạnh thật”. Thẩm
Hà sờ cái bụng đang hơi phồng lên của mình mà than trời, rõ là có dùng
biện pháp an toàn rồi mà không hiểu sao vẫn dính.
Từ một nhà 4
người mà hiện tại đã trở thành một gia đình lớn 11 người, sắp tới còn có thêm một sinh linh nữa. Người ngoài thầm nghĩ pha này tổ tiên Thẩm gia
chắc phải khóc hết nước mắt, gánh còng cả lưng rồi.
Mười năm sau…
Thẩm Mặc lúc này cũng đã 35 tuổi nhưng vẫn bảo toàn được làn da trắng nõn
mềm mại, cậu đang ngồi trong lòng của ông chồng 45 tuổi của mình mà giúp anh cạo râu, tuy trông anh vẫn đẹp trai như vậy nhưng vẫn không chống
lại được thời gian mà xuất hiện một ít nếp nhăn nơi khóe mắt.
Thẩm Kỳ hôn lên mũi nhỏ của vợ mình ” Em mãi mãi là bé con đáng yêu của anh”.
Hai người ôm chặt lấy nhau, thời gian trôi qua thật nhanh, ở bên nhau từng
ấy năm nhưng hai người chưa từng có một trận cãi vã nào, tình cảm vẫn
bồi hồi như cũ, như thể chớp mắt một cái liền có thể quay lại quãng thời gian năm đó vậy.
” Gặp được anh…nhân sinh của em không còn gì hối tiếc”.
Cả hai thỉnh thoảng cũng cùng nhớ lại vào cái ngày định mệnh năm đó, Thẩm
Kỳ cảm thấy quyết định quay về nhà cũ năm đó của mình thật đúng đắn,
rằng định mệnh đã khiến cho hai người vốn chỉ là hai đường thẳng song
song lại đổi hướng mà cùng nhau bước đi trên con đường nhân sinh mãi mãi về sau như vậy.
” Anh già hơn em nhiều như vậy, lỡ như sau này…”.
Thẩm Mặc dùng tay chặn môi anh lại không có anh nói tiếp, cậu chạy đi lấy
hai sợi dây chuyền có mặt đá quý đã lâu không thấy ra đeo cho anh một
cái, rồi lại đeo cho mình cái còn lại ” Anh không được nghĩ như vậy!”.
” Không phải năm đó người bán đấu giá đã nói sợi dây chuyền này là vật
đính ước của vị hoàng đế dùng để tìm lại bạn đời của mình vào kiếp sau
hay sao, có nó thì đời đời kiếp kiếp em cũng sẽ đều tìm thấy anh, vĩnh
viễn không rời xa”.
Thầm Kỳ ôn nhu mỉm cười rồi hôn lên môi Thẩm Mặc ” Ừm, được! vĩnh viễn không rời xa”.
Nói rồi anh đè người trên thân xuống, Thẩm Mặc đã quen với việc này, cậu lo lắng nói ” Hay là anh nằm xuống để em tự động đi, em sợ lưng của anh
chịu không nổi”.
” Hửm?” Thẩm Kỳ nhướn mày rồi tiến công thần tốc ” Dám nghĩ như vậy, để anh cho em xem lưng của anh còn được hay không,
đừng xem nhẹ chồng em như vậy nha”.
Thẩm Mặc lần này thảm rồi.