Chương 136 - Chương 136
Ba ngày sau, ngược lại với không khí nhộn nhịp của Thẩm gia, tại Văn gia đang xảy ra gió bão âm u.
Diệp Nghi dùng mấy tháng mang thai này không ngừng cố gắng cố gắng khiến cho Văn Hoắc yêu cô ta, từ việc quan tâm hỏi han tới nấu ăn đem cho anh ta, vậy mà Văn Hoắc lần nào cũng đem toàn bộ đồ ăn cô ta mất công chuẩn bị
hất đổ đi hết.
Cô ta để ý thấy Văn Hoắc rất hay đi vào căn phòng
bí mật kia, tới một hôm, trong đó đột nhiên vang lên những âm thanh đổ
vỡ rất lớn. Diệp Nghi chạy vào trong đó, phát hiện Văn Hoắc đang phát
điên, anh ta giật xe nát hết những tấm hình và đồ kỷ niệm về cô gái tình đầu năm xưa. Khuôn mặt cô gái đó rất giống Diệp Nghi, cô ta cảm tưởng
như Văn Hoắc đang trút giận lên cô ta vậy.
Diệp Nghi vừa sinh con
một tuần trước, sau đó mọi đãi ngộ của cô ta đều biến mất. Đúng như trên hợp đồng đã ghi, cô ta sẽ mất tất cả, mất cả con trai, cả Văn Hoắc và
rất có thể cả chính mạng sống của cô ta.
Kỳ Mộng Nhiên bị Diệp
Nghi hẹn tới một quán cà phê ở nơi hẻo lánh, không biết là có chuyện gì
nhưng Kỳ Mộng Nhiên vẫn không thể không đi, cô vẫn không dứt ra được
tình cảm của bản thân dù cho đã cố gắng không để ý tới chuyện này, thời
gian qua cô chỉ cắm đầu vào công việc, dùng nó để làm bản thân phân tâm.
Kỳ Mộng Nhiên ngồi xuống bàn ” Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì?”.
Diệp Nghi ăn mặc kín mít để che đi cơ thể kiệt quệ vì mang thai của mình ” Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô”.
Kỳ Mộng Nhiên mất kiên nhẫn, những nghĩ tới số phận cô gái này thì cảm
thấy thật khó nói ” Có chuyện gì mau nói đi, tôi không có nhiều thời
gian”.
Diệp Nghi nói mà đầu luôn cúi xuống, ánh mắt chán nản ” Tôi biết cô vẫn còn yêu anh ấy, tôi cũng vậy, tôi cũng yêu anh ấy rất
nhiều, dù cho tình cảm của anh ấy chưa từng đặt trên người tôi”.
Kỳ Mộng Nhiên nghe mà nhíu mày, không hiểu Diệp Nghi muốn ngầm nói điều gì.
” Tôi đã ký một tờ hợp đồng với anh ấy, là hợp đồng đẻ thuê, sau khi tôi
sinh ra đứa trẻ thì sẽ phải hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh ấy và cả
đứa trẻ” Diệp Nghi khóc lóc ” Tôi không nỡ, không nỡ xa con, cũng không
thể sống thiếu anh ấy được”.
” Vậy nên tôi mong rằng nếu sau này
cô có ở cùng với anh ấy, hãy đối xử với đứa con của tôi một chút, ít
nhất đừng để nó chịu đói chịu rét”.
Kỳ Mộng Nhiên như ngờ ngợ ra ý của cô ta ” Cô muốn làm gì?”, bỗng Kỳ Mộng Nhiên cảm thấy cơ thể mệt
mỏi, hai mắt không chịu được mà díu lại, mờ dần. Trong một giấy cuối,
Diệp Nghi vừa khóc vừa nở nụ cười nói ” Muốn cho anh ấy một bất ngờ, để
anh ấy không thể quên được tôi”.
Diệp Nghi vẫy tay, lập tức có
người khiêng Kỳ Mộng Nhiên ra ngoài, tới một căn nhà hoang trong rừng
sâu. Kỳ Mộng Nhiên bị trói lại trên một cái ghế trong căn phòng ẩm mốc
âm u.
Văn Hoắc khi nhận được tin nhắn của Diệp Nghi thì không thèm xem, nhưng anh ta có một linh cảm gì đó mà ấn mở ra, hình ảnh Kỳ Mộng
Nhiên bị trói trong căn phòng tối khiến anh ta trừng mắt sửng sốt.
Diệp Nghi gửi luôn cho anh ta định vị của nơi đó, Văn Hoắc không nghĩ tới
Diệp Nghi vào đường cùng lại dám làm ra hành động ngu xuẩn như vậy, anh
lập tức gọi theo vài cấp dưới đi theo tới địa chỉ đó.
Kỳ Mộng
Nhiên tỉnh lại, phát hiện bản thân bị trói rất chắc trên ghế, còn bị
tiêm thuốc giãn cơ để không thể cử động thì hoang mang nhìn xung quanh,
không ngờ lại thấy Diệp Nghi đang ngồi ngay phía sau mình, trên tay cô
ta cầm một khẩu súng ngắn có công lực rất cao.
Kỳ Mộng Nhiên nói ” Độ giật của khẩu súng đó đủ để làm cổ tay cô gãy ngay khi bóp cò đấy”.
” Sẽ không đâu!” Diệp Nghi thấy Kỳ Mộng Nhiên tỉnh dậy thì lấy băng dính
dán miệng cô lại, còn cẩn thận dán 3 lớp để Kỳ Mộng Nhiên hoàn toàn
không phát ra được tiếng nói nào.
Kỳ Mộng Nhiên hình như đã hiểu được điều mà Diệp Nghi định làm, cô kinh ngạc tới mức mở to mắt.
Ngay lúc đó Văn Hoắc cùng mấy cấp dưới xông vào, cánh cửa bật tung ra. Ba
khẩu súng chĩa thẳng vào Diệp Nghi, Kỳ Mộng Nhiên ra sức lắc đầu ý muốn
bọn họ đừng bắn, nhưng cô lực bất tòng tâm, nước mắt cô bắt đầu chảy ra.
Diệp Nghi một tay nâng đầu Kỳ Mộng Nhiên lên, tay còn lại chĩa thẳng nòng
súng vào thái dương cô ” Giống như ngày hôm đó, tôi sẽ cho anh một lựa
chọn, hôm nay hoặc là cô ta chết, hoặc là tôi sẽ chết”.
Văn Hoắc
bảo cấp dưới hạ súng xuống, anh bước lại gần một bước, anh nhìn thẳng
vào mắt cô ta mà nói ” Người tôi chọn sẽ mãi mãi chẳng bao giờ là cô”.
Diệp Nghi cười chế giễu bản thân ” Tôi cũng đoán là vậy, nhưng
tôi không muốn như vậy, nếu cô ta đã quan trọng với anh như vậy, không
bằng tôi trực tiếp bắn chết cô ta cho rồi”. Cô ta nâng khẩu súng lên
định bóp cò.
Đúng lúc này Văn Hoắc rút khẩu súng bên hông lên bắn
thẳng lên khớp vai cánh tay đang cầm súng của Diệp Nghi khiến cô ta đau
đớn ngã vào bức tường sau lưng rồi trượt xuống.
Kỳ Mộng Nhiên liên tục lắc đầu, cô muốn hét lên nhưng không thể phát ra được âm thanh, hai mắt đỏ ửng lên khóc không ngừng.
Hai cấp dưới của Văn Hoắc lập tức chạy tới cởi trói rồi đưa Kỳ Mộng Nhiên ra ngoài.
Văn Hoắc bước từ từ tới trước mặt Diệp Nghi, cô ta khóc, không biết là vì
đau đớn trong tim hay là do vết thương khi nãy. Diệp Nghi dùng cánh tay
còn cử động được nhặt lại khẩu súng rơi bên cánh tay đã chảy máu tới mất cảm giác kia rồi chĩa thẳng vào Văn Hoắc run rẩy nói ” Có bao giờ anh
thật lòng có tình cảm với tôi, dù chỉ là một chút hay không?”.
”
Không bao giờ!” Văn Hoắc thẳng thừng đáp rồi anh bắn thêm một phát lên
ngực của Diệp Nghi, cô ta rên lên một tiếng đau đớn rồi hấp hối. Vào
phút cuối cuộc đời, Diệp Nghi vẫn nắm chặt khẩu súng kia, run rẩy đưa
lại gần chĩa thẳng lên đầu mình, cô ta nở một nụ cười, vừa là tự giễu
bản thân ngu ngốc, vừa là một nụ cười giải thoát.
* Cạch*
Diệp Nghi bóp cò.
Nhưng không hề có tiếng súng nổ ra, thay vào đó là pháo hoa giấy nổ bụp bụp bay lên trên không gian nhỏ hẹp của căn phòng này.
Văn Hoắc trừng mắt ngạc nhiên trước chuyện nay vậy ra ngay từ đầu, cô ta
vốn không hề có ý định sẽ giết chết Kỳ Mộng Nhiên, mà chỉ là muốn dùng
cơ hội cuối này để thật lòng hỏi anh ta câu hỏi kia, cô ta dường như đã
biết bản thân khó thoát chết vì hành động này, giống như một ván cược mà không hề có chút tỷ lệ thắng nào.
Văn Hoắc buông thõng tay khiến
khẩu súng rơi xuống đất, anh lại gần cúi xuống gần Diệp Nghi dùng tay
vuốt xuống giúp cô ta nhắm mắt lại ” Mục đích của cô đã đạt được rồi
đấy”.
Văn Hoắc cố nén cảm xúc phức tạp trong lòng lại mà đi ra
ngoài, cấp dưới của anh ta thả một mồi lửa, cả căn nhà hoàng đó bùng lên ngọn lửa cháy dữ dội ngay trong đêm.
Kỳ Mộng Nhiên khó khăn đi
tới ôm lấy Văn Hoắc, để anh dựa đầu lên vai mình ” Khóc đi, em biết anh
đã rất đau khổ thời gian qua rồi, không cần nén nhịn nữa, còn ai hiểu
anh hơn em”.
Văn Hoắc ôm lấy Kỳ Mộng Nhiên mà khóc, anh ta đã chịu đựng quá nhiều, anh ta không muốn cố gắng nữa, từ chuyện vì là con
riêng nên bị Văn gia hắt hủi, bắt nạt, anh ta vùng lên đấu tranh trả thù để lấy được vị trí gia chủ, anh ta cố gắng nhiều như vậy là vì cái gì,
quảng thời gian này, anh ta đã hiểu ra rất nhiều điều.
” Mộng
Nhiên! anh không muốn làm gia chủ gì đó nữa, anh chỉ muốn làm một người
bình thường có một cuộc sống bình thường mà thôi, em có thể đừng lại bỏ
lại anh có được không?”.
Kỳ Mộng Nhiên cũng khóc, chuỗi năm tháng
cô còn đi theo anh, hai người đều đã hiểu nhau như tri kỷ, gần như có
nhiều thứ không cần nói cũng sẽ tự hiểu ý của đối phương, cô xa cách anh là trừng phạt anh, cũng là tự trừng phạt chính mình, thực tế cô là
người hiểu Văn Hoắc hơn ai hết ” Được! em làm sao sẽ bỏ mặc anh được cơ
chứ”.
Ai cũng có nỗi khổ và những đau đớn của riêng mình, nhưng
chỉ cần tạm bỏ chúng qua một bên, tha thứ cho anh ấy cũng là cô đang
chữa lành cho bản thân, tại sao phải cứng đầu chấp nhất để rồi người đau đớn cũng là mình.
Kỳ Mộng Nhiên đang khóc nhưng lại nở nụ cười ”
Không làm gia chủ, mất hết tất cả cũng không sao, em nuôi anh, trước kia em là thư ký của anh, sau này anh phải làm thư ký cho em, giúp em làm
việc”.
Văn Hoắc rất lâu rồi mới khóc như một đứa trẻ như vậy, anh
ta lau nước mắt cho Kỳ Mộng Nhiên ” Được, chỉ cần được ở bên em thì điều gì anh cũng chấp nhận”.
Không lâu sau đó, Văn gia tuyên bố đổi
chủ. Văn Xuyên ngấm ngầm nhiều năm lập mưu để trả thù Văn Hoắc năm đó
hãm hại nhiều người trong gia tộc đến nay đã chiến thắng tuyệt đối, anh
ta lên làm tân gia chủ dưới sự ủng hộ nhiệt tình của toàn bộ trên dưới
Văn gia, bọn họ ăn mừng vì đã đánh đuổi được đứa con hoang độc ác năm đó ra khỏi nhà. Nể tình Kỳ Phong và Kỳ Mộng Nhiên nên anh ta mới tha mạng
cho Văn Hoắc, không đuổi cùng giết tận.