Chương 44
“Hừ, đây là cô ép tôi đó!”, Chu Ân Tầm dùng cả cơ thể đè lên người Cố Thanh Hàn, một tay khóa chặt tay nàng xuống giường, một tay bắt đầu luồn vào trong chiếc áo sơ mi mỏng sờ soạng, từ vòng eo mảnh khảnh dời lên bộ ngực đầy đặn, chưa bao giờ nàng cảm thấy nhục nhã như lúc này.
“Làm ơn…đừng…”
Cố Thanh Hàn không ngừng vặn vẹo thân mình, nhất quyết kháng cự từng cái vuốt ve của Chu Ân Tầm, nhưng dù cố thế nào đi nữa thì nàng cũng luôn trong tình trạng yếu thế hơn người kia. Vừa phải né tránh sự đụng chạm của cô ta, vừa phải chịu đựng sức nặng đang đè lên người, rất nhanh sức lực của nàng gần như đã bị trút cạn.
“Không phải tôi đã nói là phải nghe lời sao? Thả lỏng một chút đi”
Chu Ân Tầm bắt đầu cởi từng nút áo của nàng, cúi người xuống liếm vành tai nàng một cái, sau đó rải nụ hôn lên cần cổ trắng nõn bên dưới.
“Ân…”
Cô ta không ngừng tấn công vào những điểm nhạy cảm khiến nàng không thể ngăn được những tiếng ngâm khẽ của mình. Cố Thanh Hàn hận hành động của người phụ nữ này bao nhiêu thì lại càng giận bản thân mình ngu dại bấy nhiêu.
Nàng lẽ ra nên cảnh giác hơn mới phải, lẽ ra nên nghe lời khuyên của mọi người, lẽ ra không nên đến nơi này, lẽ ra nên nói chuyện này cho Triệu Lam biết.
Cả tầng bốn đều được Chu Ân Tầm thuê trọn, dù nàng có gào khản cổ thì cũng không ai có thể đến giúp.
Sau khi thấy nàng đã thấm mệt Chu Ân Tầm liền dùng sức giữ chặt gương mặt Cố Thanh Hàn, tiếp tục muốn cưỡng hôn nàng. Cố Thanh Hàn vội nhân cơ hội đó cắn mạnh vào môi cô ta đến bật máu. Cơn đau bất ngờ khiến Chu Ân Tầm buộc phải thả tay người dưới thân ra, nàng liền dồn hết chút sức lực còn lại đẩy người cô ta sang một bên, ngồi dậy chạy thẳng ra cửa.
Cố Thanh Hàn điên cuồng bấm nút thang máy nhưng mãi không thấy mở cửa, cũng chẳng đủ bình tĩnh để đứng ở đây đợi, liền trực tiếp chạy xuống dưới bằng thang bộ. Nàng lúc này chỉ biết chạy và chạy, không dám chậm chân dù chỉ một bước, sợ bản thân sẽ bị bắt lại. Vừa xuống đến tầng một đúng lúc va vào người Triệu Lam đang từ hướng ngược lại đi tới, cô lập tức giữ chặt lấy người nàng.
“Cố Thanh Hàn? Cô làm sao vậy?”
Cô đột nhiên nhận được điện thoại từ một dãy số lạ trong lúc quay phim, nói rằng Cố Thanh Hàn đang xảy ra chuyện liền hướng Khổng Vũ xin nghỉ phép, tức tốc quay trở về khách sạn. Vốn còn định dùng thang máy lên tầng bốn tìm nàng, nào ngờ lại bắt gặp nàng hớt ha hớt hải đâm sầm vào người mình, giống như đang cố thoát khỏi ai đó.
“Cô ổn chứ?”
Cố Thanh Hàn túm chặt cổ áo mình, khuôn mặt trắng bệch, cả người run rẩy, nghe được thanh âm quen thuộc này mới khiến nàng bớt hoảng loạn hơn. Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt đầy lo lắng của cô, cảm giác như vừa từ trong bóng tối bắt được chút ánh sáng vụt qua ngay trước mắt, bao uất ức dồn nén chực trào, nhịn không được òa khóc, ôm chặt lấy vòng eo Triệu Lam.
Đến lúc này cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết thấy nàng chật vật như vậy trong tâm cũng rất đau nhói, vuốt nhẹ sống lưng hống nàng, “Đừng sợ, có tôi ở đây rồi, đừng khóc nữa”
Cố Thanh Hàn quả nhiên rất nghe lời, không tiếp tục rơi nước mắt nữa nhưng vẫn còn đọng lại vài tiếng nấc nghẹn.
“Chúng ta vào phòng, được không?”, Triệu Lam ân cần dùng tay giúp nàng lau mặt, cũng may giờ này mọi người đều ở phim trường hết rồi, bằng không thì mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn nữa.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người quay lưng đi đúng lúc cửa thang máy vừa mở, Chu Ân Tầm vừa định bước ra thì đập vào mắt là cảnh tượng Triệu Lam đang dìu Cố Thanh Hàn về phòng mình, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính ban đầu của cô ta. Rõ ràng lịch quay hôm nay của Triệu Lam đến tận tối mịt, tại sao lại có thể xuất hiện ở khách sạn vào giờ này? Không lẽ cô thật sự trùng hợp có việc nên phải trở về gấp?
Dù là bất cứ nguyên do nào, cái gai trong mắt Chu Ân Tầm càng lúc càng lớn. Vẫn là người phụ nữ này phá hỏng đại sự của mình, Triệu Lam quả nhiên là khắc tinh lớn nhất trong cuộc đời cũng như sự nghiệp của cô ta.
Chu Ân Tầm hậm hực bấm nút đóng thang máy, trước lúc cánh cửa được khép lại, cô ta dường như thấy được một bóng người đứng lấp ló ngay góc cầu thang bộ.
Là Tống Chân Chân.
…
Cố Thanh Hàn sau khi vào phòng lập tức đem mọi chuyện kể cho Triệu Lam, cô nghe xong liền không khỏi phẫn nộ. Vốn biết người phụ nữ này sớm đã nhắm tới nàng nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi quá xa như vậy.
Triệu Lam ôn nhu ôm nàng vào lòng, bản thân cô không giỏi an ủi người khác nên chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng Cố Thanh Hàn để nàng bình tâm lại.
Cố Thanh Hàn theo phản xạ rúc mặt vào trong cổ Triệu Lam, cảm nhận được hơi ấm của đối phương gần trong gang tấc, nàng hé mắt nhìn góc mặt của cô, nơi chóp mũi vẫn thoang thoảng hương nước hoa quen thuộc. Tình huống này khiến nàng nhớ lại trước đây Thẩm Tư Đằng đã từng giúp nàng thoát khỏi trận đánh đập của bọn bắt nạt. Cũng là sự quan tâm, lo lắng như vậy, cũng ôm nàng vào lòng vỗ về an ủi như thế. Chỉ vì chút cảm giác ấm áp nhỏ nhoi đó mà Cố Thanh Hàn đã trao toàn bộ lòng tin và hy vọng vào người đàn ông này, để rồi nhận lại là tấm thiệp mừng cưới mà tên cô dâu không phải là nàng.
Và bây giờ, người phụ nữ với cái tên nằm trên tấm thiệp ấy cũng đang làm điều tương tự với nàng. Bao lâu rồi nàng mới tìm lại được cảm giác giống như vậy?
Thật thoải mái, thật dễ chịu, cũng thật an toàn.
Cố Thanh Hàn cười khổ, tham lam hít lấy hơi ấm từ đối phương truyền lại, trong lòng vừa vui mừng lại vừa sợ hãi, sợ bản thân một ngày nào đó sẽ lại đánh mất cảm giác ngọt ngào này như nàng đã từng. Càng nghĩ sống mũi càng thêm chua xót, nước mắt lại lần nữa bắt đầu rơi xuống.
“Mệt lắm sao?”, cô vén tóc nàng ra sau tai, dịu dàng hỏi. Trông Cố Thanh Hàn lúc thật mỏng manh và yếu ớt, tựa như chỉ cần một ngọn gió nhẹ thổi qua thôi cũng đều có thể khiến nàng vỡ vụn.
Nàng hơi chuyển động đầu mình, dùng giọng mũi đáp lại, ” Ừ “
Cảm giác ngứa ngáy ở cổ khiến Triệu Lam có chút ngượng ngùng nhưng vẫn không đẩy nàng ra.
“Cô đói không? Tôi gọi Nghiên Vy mua chút gì cho cô ăn nhé?”
Cố Thanh Hàn mím môi lắc đầu, nàng thật sự không có tâm trạng, có nuốt cũng không trôi.
“Ngoan, ăn một ít để lấy lại sức”
Triệu Lam một tay lấy điện thoại dặn dò quản lý của mình, một tay vẫn vỗ nhẹ bên đùi nàng.
Cố Thanh Hàn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nàng đâu phải con nít?
Triệu Lam trao đổi với Nghiên Vy vài câu rồi tắt máy, nghiêng người đỡ Cố Thanh Hàn ngồi thẳng dậy, nào ngờ vừa chạm đến vòng eo thì nàng bỗng rít lên một tiếng, “Ách…”
“Làm sao vậy?”
Sắc mặt Cố Thanh Hàn tức khắc tái nhợt, “Không có gì…lúc giằng co với Chu Ân Tầm không may bị va vào cạnh bàn thôi”
“Va vào cạnh bàn?”, Triệu Lam nhíu mày. Vừa rồi mặt mày nàng xanh mét thế kia chắc chắn vết thương không hề nhẹ, vội vạch áo nàng lên kiểm tra.
“Ấy, đừng…”, Cố Thanh Hàn bị hành động của Triệu Lam doạ cho nhảy dựng, luống cuống ngăn tay cô lại nhưng không kịp.
“Vậy mà nói không có gì?”
Làn da trắng nõn mịn màng xuất hiện một vết bầm lớn, màu sắc sẫm đến mức khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ, con người mỏng manh như nàng làm sao mà chịu nổi?
“Tôi ổn mà”
“Cô đừng có cứng đầu”
Cố Thanh Hàn vội rụt cổ lại, không dám hé răng nữa, khí thế của Triệu ảnh hậu đúng là không thể đùa được.
Triệu Lam lại cầm lên điện thoại gọi cho quản lý, “Alo, cậu mua đồ ăn xong thì mua thêm một ít thuốc tan máu bầm và thuốc giảm đau về đây”
Vừa mới chạy đến cổng khách sạn Nghiên Vy:???
Không đợi quản lý của mình có cơ hội nói thêm câu nào, Triệu Lam đã lập tức tắt máy. Cô mở tủ lạnh lấy một ít đá bọc vào trong khăn mục đích để chườm vết bầm cho nàng.
Cố Thanh Hàn nhanh tay chộp lấy, “Tôi tự làm được”
Đáp lại nàng là gương mặt đanh lại của Triệu Lam.
Nàng vội cười trừ rút tay lại, “À thì, ý tôi là…chị muốn làm gì cũng được”
Hừ, quan tâm người ta mà làm cái mặt thấy mắc ghét.
Triệu Lam không rảnh để ý đến thái độ lòi lõm của nàng mà chỉ chuyên tâm làm việc, động tác của cô rất nhẹ nhàng như thể sợ làm đau người kia. Trông nghiêm trọng như vậy, người ngoài như cô nhìn vào còn thấy xót.
“Xin lỗi”
Triệu Lam đột nhiên nói hai từ này khiến Cố Thanh Hàn nhất thời không hiểu, “Chị có làm gì đâu mà phải xin lỗi?”
Ánh mắt cô dán chặt vào vết bầm trên eo nàng, nhỏ giọng, “Nếu lúc đó tôi chịu nghe cô nói hết thì đã không xảy ra chuyện như vậy”
Hoá ra cô vẫn để bụng chuyện này, nàng nhẹ nhàng giải thích, “Cái này là do tôi chủ động không nói với chị mà, không phải lỗi của chị đâu”
Triệu Lam mặc dù là gật đầu nhưng trong lòng vẫn không ngừng tự trách.
“Để tôi giúp cô chườm thêm một chút nữa”
Cố Thanh Hàn ban đầu rất hài lòng hưởng thụ cảm giác được nâng niu chăm sóc này nhưng chỉ một lúc sau đó thì nàng quả thật cười không nổi. Eo là vùng nhạy cảm nhất trên người nàng, bình thường bị người khác đụng vào dễ gây nhột thì không nói, bây giờ lại cộng thêm xúc cảm mát lạnh từ mấy viên đá, mà cô thì càng lúc càng vén áo lên cao, lúc chườm không biết vô tình hay là cố ý để ngón tay lướt nhẹ trên làn da mẫn cảm của nàng.
Cũng là đụng chạm xác thịt như vậy, nàng ngược lại không những không thấy chán ghét, mà còn có chút thích thú cùng hưởng thụ.
Cố Thanh Hàn bị phản ứng của chính cơ thể mình làm cho ngượng ngùng, cảm giác toàn thân sắp bị luộc chín, vội quay mặt sang chỗ khác che đi vẻ lúng túng của mình.
Còn chưa xong nữa? Chườm cái gì mà lâu quá trời.
Nàng nhịn không được toàn thân uốn éo.
Nhột muốn chết.
“Cô đang tập khiêu vũ hả?”, Triệu Lam giở giọng cằn nhằn, nãy giờ người này cứ nhúc nha nhúc nhích khiến cô không thể nào tập trung được.
Cố Thanh Hàn hung hăng lườm con người cộc lốc này một cái.
Cô lập tức hiểu ra vấn đề, “Nhột sao? Có chút xíu vậy cũng chịu không được”
Hừ, có giỏi thì chị cởi áo ra tôi làm cho chị giống như vậy xem, có nhột không thì biết.
Bậy rồi, sao tự nhiên lại muốn người ta cởi áo?
Nhìn biểu cảm gương mặt nàng liên tục thiên biến vạn hóa nhưng tuyệt nhiên không đáp lại lời mình, Triệu Lam liền mở miệng dò hỏi, giọng điệu không giấu được vẻ trách móc, “Sao cô không nói chuyện? Bình thường ở cùng người khác không phải rất ồn ào sao?”
Từ nãy đến giờ bầu không khí vô cùng yên lặng, khác hoàn toàn với sự rôm rả, nhiệt tình trao đổi lúc sáng của nàng. Triệu Lam không biết từ bao giờ mà cô lại có thói quen quan sát sự việc xung quanh Cố Thanh Hàn đến như vậy, cũng bắt đầu để tâm đến cảm xúc và trạng thái của nàng nhiều hơn lúc trước dù bản thân đã cật lực che giấu.
Chỉ có thể nói rằng người này lúc nào cũng dễ dàng khiến tâm trạng cô trở nên dao động, cứ hễ biết được nàng xảy ra chuyện là y như rằng trong lòng bắt đầu cuống cuồng và lo lắng, không thể không bận tâm đến.
Đây là hiện tượng chưa từng xảy ra với bất cứ mỗi quan hệ ngoài xã hội nào của Triệu Lam cả.
Đúng là ban đầu cô cũng từng cảm thấy chán ghét nàng nhưng sau một khoảng thời gian tiếp xúc thì lại phát hiện, kỳ thực nàng đáng thương hơn là đáng trách. Nếu chỉ chăm chăm nhìn vào bề nổi thì mãi mãi cũng không thể hiểu được ẩn sau những hành động ấy là bao nhiêu vết thương mà nàng đã phải chịu đựng.
“Đó là lựa chọn của tôi, cho nên tôi đáng bị như vậy”
Câu nói của nàng vào đêm hôm đó cứ quanh quẩn trong đầu Triệu Lam không dứt ra được.
“Chị đang nghĩ cái gì mà sắc mặt đăm chiêu như vậy nha?”, Cố Thanh Hàn bưng mặt cô hỏi, chẳng lẽ chỉ mới giả vờ không để ý đến thôi liền giận rồi?
Triệu ảnh hậu nào có dễ hờn dỗi như vậy?
Triệu Lam nâng tầm mắt nhìn nàng, lạnh nhạt đáp, “Đang nghĩ cách trừng phạt cô”
“Phạt tôi chuyện gì?”
“Cô dám phân biệt đối xử giữa tôi với người khác”
Cố Thanh Hàn nheo mắt, lộ rõ vẻ không hiểu, “Hở? Phân biệt với ai cơ?”
“Nhậm Viễn”
Sao còn có cậu ta ở đây? Nếu không phải Triệu Lam thẳng, nàng còn tưởng là cô đang ghen với nàng ấy chứ. Cố Thanh Hàn dở khóc dở cười, giả vờ nói đùa, “Chị không thích tôi vui vẻ với cậu ấy?”
“Tôi không thích”
Nụ cười trên mặt Cố Thanh Hàn lập tức đông cứng.
Nàng vừa mới nghe cái gì vậy?
“Chị nói chơi hay nói thật đó?”
“Nhìn mặt tôi giống đang giỡn lắm sao?”
Biểu cảm Triệu Lam nghiêm túc như vậy, còn thêm ánh mắt kiên định đó, Cố Thanh Hàn thậm chí nghe được tiếng tim đập gia tốc của mình.
Không phải giọng nói dịu dàng mật ngọt, không phải vẻ mặt yêu thương cưng chiều, từng câu từng chữ người phụ nữ này vừa thốt ra vẫn có thể khiến tâm nàng dao động đến như vậy.
Đây rốt cuộc là cảm giác quỷ quái gì?
“E hèm”, một cái hắng giọng phá tan sự im lặng trong phòng.
“Tôi mang những thứ cậu cần đến rồi đây”, Nghiên Vy đem bao thức ăn và thuốc vừa mua để lên bàn, trộm liếc mắt nhìn sang phía đối diện, giấu không nổi sự ngượng ngùng, “Ừm…tôi làm xong bổn phận của mình rồi, hai người…cứ tiếp tục đi”
Nói xong cô liền xoay người ra ngoài, bộ dáng như bị ma đuổi.
Cố Thanh Hàn lúc này mới nhìn lại tư thế của hai người, nàng ngồi gọn trên đùi Triệu Lam, một tay choàng qua cổ một tay chạm vào mặt cô, tay trái của Triệu Lam còn đặt bên hông nàng, vừa rồi cả hai lại còn nhìn mắt nhau nói chuyện như vậy, quả thật ai nhìn vào cũng phải hiểu lầm thôi.
Nàng không nói không rằng nhảy ra khỏi người cô, vuốt mặt, “Tôi đi về phòng”
“Khoan đã”, Triệu Lam lao tới nắm chặt cổ tay nàng, “Cô định ra ngoài với bộ dạng này sao?”
Cố Thanh Hàn ngó xuống dưới thân mình, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, cổ áo mở rộng để lộ một mảng da thịt lớn.
Nàng hốt hoảng ôm chặt lấy cơ thể.
“Tôi có làm gì cô đâu mà sợ?”, Triệu Lam hạ thấp giọng, đưa tay chạm vào cúc áo nàng, “Để tôi giúp cô cài chúng lại”
Cố Thanh Hàn muốn nói lại thôi, ngoan ngoãn để cô tùy ý muốn làm gì thì làm.
Triệu Lam nhìn trực diện khe ngực của nàng, sau đó lại dời lên vết tích trên cổ, đáy mắt lập tức trầm xuống.
“Ngày mai nhớ che chắn cho cẩn thận”
Nàng đương nhiên hiểu cô đang chỉ cái gì.
“Ừ, tôi biết rồi”
Cố Thanh Hàn cầm theo đồ vật trên bàn, vừa chạm vào tay nắm cửa liền quay đầu lại, ôn nhu cười, “Hôm nay thật sự cảm ơn chị rất nhiều”
“Không cần khách sáo”
“Chúc chị ngủ ngon”
Triệu Lam gật đầu một cái, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng nàng tới tận lúc cánh cửa đã được đóng chặt, khóe miệng mới để lộ ra độ cong nhỏ.
Dáng người trông gầy gò ốm yếu như vậy, chỗ đó ngược lại rất đầy đặn, căng tròn nha.
Lại còn là đồ ren nữa chứ.