Chương 60: Kết
Thanh âm bà già nua hơn rất nhiều so với lần đầu Cố Khâm gặp “Vốn ta không có ý định giao Tiểu Tưởng và A Tưởng cho ngài. Vậy nhưng lão Vương Phi tìm đến ta, làm rõ sự tình kia. Ta đây coi như thực hiện nguyện vọng cuối cùng của bà chủ, cũng là để hai đứa nhỏ có thể ở cạnh thân nhân thật sự của mình.”
Cố Khâm nhìn ra khoảng sân phía trước, đến tận bây giờ hắn cũng không tin vào điều mình đã thấy, chuyện mình đã nghe.
Hắn và nàng, vậy mà còn có hài tử.
Nhìn nữ hài đứng chống nạnh sai khiến nam hài đào một gốc hoa xinh đẹp đem bỏ vào chậu hoa cho mình.
Hình bóng này thật sự là rất giống Tú Nương.
“Ta sẽ đem hai đứa nhỏ đi.” hắn kiên định nói.
Bình thẩm không hề phản đối, chỉ là bà cũng có điều kiện “Nơi này dẫu sao cũng không thích hợp nuôi dưỡng hai đứa nhỏ. Vậy nhưng ta muốn Tiểu Niệm cùng Oa Nhi đi theo bọn nhỏ. Lại nói, Tụ Hoa Phường dẫu sao cũng là của mẫu thân chúng, sau này chúng lớn hy vọng có người thừa kế. Chỉ làm lão bản phía sau là tốt rồi.”
Bà cảm thấy bản thân đã già rồi, nơi này là của A Lạc Ly, hai đời chủ nhân trước đều là người bất hạnh, bà chỉ hy vọng đến đời này có thể như ý viên mãn.
Hai đứa nhỏ ngây ngây ngốc ngốc bị Bình thẩm cùng Lan Hương đóng gói đưa tới Cố phủ, Tiểu Niệm cùng Oa Nhi làm hai món tặng kèm.
Phụ đệ rộng lớn trước kia chỉ có một chủ nhân, nay vậy nhưng lại đón tiếp thêm hai vị tiểu chủ nhân.
Trên dưới Cố phủ bỗng nhiều ra một bầu không khí vui vẻ hoạt bát, không còn lạnh lẽo như trước kia.
Hai đứa nhỏ đã ở đây được gần nửa tháng, hôm nào Cố Khâm cũng hạ triều sớm để ở chung với chúng.
Hôm nay ánh nắng dịu nhẹ, cả ba cùng đi dạo hoa viên trong phủ.
Theo sau hai đứa nhỏ đang lon ton chạy nhảy phía trước, hắn cảm thấy trái tim vỡ nát của mình như được một tầng ấm áp bao phủ.
Bỗng hắn nhớ ra, vậy nhưng hắn chưa đặt tên cho chúng.
“Tiểu Tưởng, A Tưởng. Phụ thân đặt tên cho các con nhé?” hắn dịu giọng hỏi.
A Tưởng tròn mắt kinh ngạc rồi chạy đến ôm chân hắn, vui vẻ nói “Phụ thân! Phụ thân! Người đặt tên gì cho con nha? Nhưng con muốn tên dễ nghe một chút, oai phong một chút nha!”
Tiểu Tưởng lúc nào cũng thích tỏ ra bản thân là một cô nương gia trưởng thành, chuyện ôm chân ngu xuẩn như vậy tiểu cô nương tuyệt không làm.
Vậy nhưng tay nhỏ siết chặt cán quạt, mở to ánh mắt nhìn hắn đầy trông mong đã bán đứng bản thân.
Cố Khâm cười dịu dàng, hắn khom người xuống bế Tiểu Tưởng lên rồi nói “Tiểu Tưởng là tỷ tỷ, phụ thân lấy tên trước cho con.”
Dưới ánh mắt mong chờ của nữ nhi, hắn không cần suy nghĩ đã nói ra một cái tên “Cố Tưởng Hoa.”
A Tưởng thấy tỷ tỷ đã có tên thì vội lắc lắc chân hắn nói “Phụ thân! Phụ thân! Còn con!”
“Con là Cố Tưởng Hồi.” hắn khẽ cười nhìn tiểu hài tử nho nhỏ đang ôm chân mình mà nói.
Đa bệnh nhất sơ tản.
Cao bích để khâm dần,
Hồng đào việt lăng loạn.
Lâm phong độc hồi thủ,
Lãm bí phục tam thán.
(Lắm bệnh tật trong một lúc bỗng hết.
Vách cao đứng sừng sững,
Sóng lớn vỗ rầm rập.
Giữa cảnh đó chỉ biết quay đầu,
Nắm lấy dây cương ngựa mà thở dài ba cái.
Bạch Sa độ)
Cố Tưởng Hoa, Cố Khâm nhớ nhung Hoa Tú.
Cố Tưởng Hồi, tưởng như có thể quay lại.
Bao năm qua hai đứa nhỏ dùng chung một chữ làm tên, nay cuối cùng tên họ cũng đã đầy đủ.
Hắn im lặng nhìn hai đứa vui vẻ nắm tay nhau chạy mất, lòng thầm nghĩ, nếu lúc này có nàng ở đây thì càng là cảnh đẹp ý vui.
Quản gia từ phía sau tiến lên, cung kính nói “Đại nhân, người trong cung truyền lời. Hoàng thượng muốn ngài dẫn tiểu thư cùng công từ nhập cung.”
Xét theo thân phận, hai đứa nhỏ này chính là biểu muội biểu đệ của Vĩnh Hưng Đế. Lại không phải là người tuyệt tình, muốn gặp mặt cũng là hiển nhiên.
Trong lòng không có ý làm khó, Cố Khân để quản gia truyền lời lại “Vậy để bọn họ về báo lại, sau ngọ thiện ta sẽ dẫn chúng nhập cung.”
***
Đợi khi dùng xong bữa trưa, Cố Khâm để hai đứa nhỏ nghỉ một chút rồi mới dẫn chúng tiến cung.
Đường đi trong cung vừa dài lại rắc rồi, hai đứa nhỏ ban đầu còn tò mò nhìn tới nhìn lui, lúc lâu sau thì nhàm chán quay về cạnh hắn, quy củ bước đi.
Vĩnh Hưng Đế lúc này không ở trong Ngự Thư Phòng mà ở tại Kim Loan Điện của Hoàng hậu Lưu Sa Thiến.
Trong điện ngoài trừ hai người bọn họ thì cũng chỉ có thêm hai nam hài, một đứa đã mười tuổi, đứa còn lại nhìn cũng lớn hơn hai đứa Tiểu Tường.
Cố Khâm quy củ chấp tay khom người hành lễ, hai đứa nhỏ ngây ngốc nhìn một vòng đại điện rộng lớn, lại nhìn phụ thân khom người hành lễ thì cùng làm theo.
“Thần, tham kiến bệ hạ, Hoàng hậu!” thanh âm non nớt lại không đều nhau.
Hai người Vĩnh Hưng Đế nhìn mà bật cười, đứa lớn thì một vẻ một lời khó nói hết.
Chỉ có hài tử lớn hơn hai đứa nhỏ kia một chút thì trợn mắt nói “Hai cái thứ quê mùa từ đâu đến! Các ngươi không tước không vị, phải quỳ sấp xuống xưng tiện dân chứ! Sao có thể xưng thần!”
Tính tình Cố Tưởng Hoa giống y khuôn với Tú Nương, tiểu nha đầu lập tức đứng thẳng, một tay chống nạnh, tay còn lại cầm quạt tròn chỉ vào đối phương mà lớn tiếng nói.
“Ngươi nói ai là tiện dân hả? Có gan thì nói cho rõ ràng, bằng không đừng trách bổn cô nương không khách khí!” giọng mèo con nhưng khí thế đủ nhiều.
An Duệ muốn cãi lại, vậy nhưng Lưu Sa Thiến cười ôn hòa ngăn lại “A Duệ, không nên hỗn hào với trưởng bối.”
Hai huynh đệ An Dịch, An Duệ nhìn hai đứa củ cải trắng trắng lùn lùn trước mặt.
Tổng thể chẳng có chút gì liên hệ đến trưởng bối gì cả.
Vĩnh Hưng Đế nhìn sắc mặt bọn nhóc mà cười hả hả, nói “Đừng nhìn người ta nhỏ, theo bối phận thì đây là biểu muội, biểu đệ của phụ hoàng, hai đứa còn phải gọi một tiếng tiểu cô, tiểu thúc đấy.”
Cố Tưởng Hoa đắc ý khếch mũi lên trời, nghe thấy chưa, mau lại đây xin lỗi tiểu cô một tiếng, tiểu cô vui thì tha cho ngươi toàn thấy.
Sự tình của An Lạc Hoa công chúa các thành viên hoàng thất đều đã biết, tỷ đệ Cố gia dẫu sao cũng là huyết mạch hoàng thất, chúng không thể không danh không phận như trước đây.
Vĩnh Hưng Đế nhìn Cố Khâm vẫn im lặng bên dưới, y đành thở dài nói “Trẫm sẽ không đem hai đứa nhỏ đi. Vậy nhưng vẫn phải cho chúng một chức danh, nếu sau này ngươi có từ quan cũng không ai ức hiếp chúng được.”
Cố Khâm hiểu rõ lợi hại bên trong, vậy nên hắn không từ chối mà chỉ đáp “Xin nghe theo bệ hạ.”
Sau hôm đó, khắp kình thành đều truyền tai nhau Cố Tướng gia cùng An Lạc Hoa công chúa cùng nhau có một đôi long phụng thai.
Chỉ là năm đó Tướng gia ra chiến trường, công chúa chưa kịp rước vào cửa lại một mình hạ sinh, nay cuối cùng cũng nhận về.
Vĩnh Hưng Đế ở trên, nghe được là hài tử của hoàng cô, vui mừng khôn xiết mà ban cho nữ nhi làm Minh Hoa quận chúa, ban cho nam hài làm Tưởng Vương gia.
Từ nay phú quý không lo, về sau Cố Khâm có đi gặp Tú Nương cũng có thể mỉm cười nói với nàng.
“Hai đứa nhỏ đều sống rất tốt, nàng không phải lo cho chúng.”
***Hoàn***