Chương 57: Âm Dương Cách Biệt Không Thể Với Tới
Trước bia mộ nàng, hắn lấy khăn tay dịu dàng lau đi vết bụi bám lên.
Trong lúc đó cũng không quên dịu dàng kể rõ sự tình biến chuyển mấy ngày nay cho nàng.
“Chu Hưng Đế bị phế truất ngôi vị, Trác Vương nay đã là Vĩnh Hưng Đế rồi.”
“Ngay cả Lý thị cũng đã bị bắt giam, đợi đến đầu xuân sẽ xét xử công khai. Thù của nàng là do Lưu lão Vương Phi cùng Bình thẩm báo, có phải ta rất vô dụng hay không?”
“Lại nói, hôm nay ta mang đến cho nàng một thứ, nhất định nàng sẽ thích.”
Lau xong bia mộ, hắn ngây ngốc cười mà lấy ra chiếu thư, tựa như đắc ý mà khoe với nàng “Đây là thánh chỉ tứ hôn của chúng ta.”
Ý cười trên môi hắn run rẩy như không thể duy trì nổi nữa “Chỉ là đến có hơi muộn mà thôi.”
Hắn im lặng nhìn bia mộ lạnh lẽo, dù cho chỉ là tự lừa mình dối người vẫn kiên trì.
Khăn hỉ đội đầu cho tân nương được hắn lấy ra, cẩn thận che lên bia mộ như đội lên khăn hỉ cho tân nương xinh đẹp nhất.
Nhất bái thiên địa – lạy tạ trời đất ban mối lương duyên, tạ Nguyệt lão nối dây tơ hồng.
Nhị bái cao đường – lạy tạ phụ mẫu sinh thành, để ta và nàng có thể gặp nhau.
Phu thế đối bái – lạy tạ bạn đời, cảm tạ đối phương đã dành tình cảm cho chính mình.
Chỉ là kiếp này hữu duyên vô phận, tiệc hỉ không có, khách nhân không đến, lụa đỏ thay bằng khăn tang.
“Kiếp này ta chỉ có thể cho nàng được chừng này, đợi kiếp sau đến, ta đền nàng một hôn lễ khác.” hắn cười trong nước mắt.
Đến cuối cùng, uống rượu giao bôi.
Cố Khâm nâng bình rượu nhỏ uống cạn, một bình khác tưới lên trước phần mộ nàng.
Chỉ hy vọng nàng ở dưới Hoàng Tuyền có thể nhận lấy.
Gió nhẹ thổi qua, khăn hỉ rơi xuống. Trước mắt Cố Khâm như hiện ra dáng vẻ Tú Nương mặc giá y mỉm cười như ý, bên tai như có thanh âm mềm mại chứa đầy ý cười mà trêu đùa hắn.
“Quan gia, hôm nay chàng như ý rước ta vào cửa rồi. Vui không nào?”
Đến lúc này đây, nước mắt hắn không thể kìm nén được nữa mà rơi xuống. Thanh âm hắn nghẹn lại nơi cổ họng không thể phát ra.
Vui, có thể rước được nàng là chuyện vui nhất đời này của ta.
Chỉ là số mệnh trêu đùa, để ta và nàng cách biệt âm dương.
Hy vọng kiếp sau ta và nàng tương phùng, nhân duyên cả đời đều như ý.
***
Chu Hưng Đế làm quân chủ không nghiêm, bị phế truất. Trác Vương kế nhiệm, phong hiệu Vĩnh Hưng Đế.
Trước chuyện này dân chúng cả nước đều ca vui, quả thật trước đây Chu Hưng Đế hành sự ôn hòa, khá được lòng dân. Nhưng đem so cùng Vĩnh Hưng Đế thì thật kém xa.
Dẫu sao tiếng tăm của Trác Vương luôn được lòng dân, y thủ vệ biên cảnh hơn mười năm, cùng tướng sĩ xông ra chiến trường bảo vệ bờ cõi cùng con dân Đại Hưng.
So sánh công lao cùng khổ lao, không thể phủ nhận Vĩnh Hưng Đế là vị được lòng dân nhất.
Đầu đông lễ đăng cơ được diến ra.
Sau khi đại điển đăng cơ qua đi, Vĩnh Hưng Đế hạ lệnh giảm thuế trong hai năm nhằm để nhân dân nghỉ ngơi sau thiên tai và chiến sự.
Theo đó rất nhiều mệnh lệnh kiến thiết đưa ra trong mùa đông, tất cả đều chỉ chờ xuân đến, thời tiết ấm áp là có thể thi hành.
Chớp mắt một cái tết đã lại đến.
Cố Khâm sớm đã dặn hạ nhân chuẩn bị một bàn ăn đơn sơ trong viện tử của mình, hoành thánh nóng hổi cùng há cảo là không thể thiếu.
Trên bàn chỉ có một người nhưng có hai bộ bát đũa, hắn thân khoác tử y nàng thích ngồi đó, ở đối diện lại chỉ có một bộ bát đũa không người động đến.
Bên cạnh còn đặt một nhành hồng mai nở rộ.
Cầm lấy chén không phía đối diện, Cố Khâm ân cần múc một bát hoành thánh còn tỏa hơi nóng, vừa đặt bát xuống vừa nói “Đây là Lưu lão Vương Phi làm rồi cho người gửi đến, nói là nàng thích ăn, kêu ta mang cho nàng.”
Nói xong lại gắp há cả trắng nõn như noãn ngọc vào đĩa nhỏ bên cạnh “Đây là há cảo ta học làm đấy, bên trong không nhét đồng xu đâu. Nàng yên tâm ăn, sẽ không sợ cắn phải đồng xu.”
Mỗi món một ít, hắn vui cười vừa gắp vừa nói.
Đợi đến khi trên bàn không còn món nào hắn chưa gắp qua nữa thì lại thẫn thờ ngồi đó, ở đối diện là một chiếc ghế lạnh lẽo không người ngồi, đồ ăn được gắp đầy bát nhưng đũa lại mãi không có ai đụng.
Đến cuối cùng hắn chỉ đành yếu ớt nói “Nàng không mau ăn là ta sẽ ăn hết đấy. Hôm nay là giao thừa, đêm đói bụng là sẽ không có ai chuẩn bị thức ăn cho nàng đâu.”
Nhưng trước mặt mãi mãi chỉ là khoảng không vô hình, sẽ không ai để ý đến hắn, không ai đáp lại hắn.
Mãi mãi không còn ai đùa cợt gọi hắn là quan nhân nữa.
Cũng không còn ai khiến hắn lưu luyến nổi trần thế này nữa.