Chương 56: Chiếu Thư Cuối Cùng
Quảng Hưng Đế dẫu có quy tiên nhiều năm thì vẫn là phụ thân của Chu Hưng Đế, ý chỉ ngài lưu lại thì Chu Hưng Đế buộc phải thi hành.
Lại nói một minh quân mưu hại trung thần, dung túng hậu cung sát hại hoàng cô. Nghĩa hiếu đều không có, lấy gì thu phụ lòng dân, lấy gì khiến triều thần chư hầu quy phục.
Mọi chuyện đến đây đều rõ ràng, người sai cũng đã nhận trừng phạt.
Cũng chỉ có người ở lại phải gánh chịu mất mát.
Đại điện nguy nga chứng kiến mọi sự hưng suy chỉ trong một hổi, Cố Khâm từ đầu đến cuối đều đứng một bên quan sát.
Dù cho cửu ngũ chí tôn có thay người, thanh mai trúc mã có lăng trì chịu hình, sắc mặt hắn vẫn không biến đổi.
Có lẽ tâm hắn không tại đây, lòng trí hắn cũng không còn vì nơi này mà suy tính.
Trác Vương nay đã là Vĩnh Hưng Đế đi đến đối diện hắn, y thở dài đầy bất đắc dĩ mà vỗ vai hắn, nói “Ta biết tâm Cố đại nhân đã như tro tàn, vậy nhưng Đại Hưng cần ngươi. Dân chúng Đại Hưng không chỉ cần một Hoàng Đế anh minh đúng đắn mà còn cần một người có thể dẫn dắt họ.”
Từ khi tân đế thượng vị, Trác Vương đã đến vùng biên cảnh phía bắc, không có lệnh không thể trở về.
Phương bắc chỉ có hai loại thời tiết là nóng và lạnh, thời tiết cực đoan, dân chúng đói khổ, man tộc hoành hành. Có thể nói y khốn khổ cùng dân, no ấm cùng dân.
Hiện tại Trác Vương thượng vị, có lẽ y là người hiểu nhất phải làm gì cho dân chúng.
Thế nhưng, điều đó thì liên quan gì đến Cố Khâm hắn chứ. Điều hiện tại hắn muốn liệu ai có thể cho được đây.
Như nhìn thấu tâm tư của hắn, y nói “Ta tiết lộ cho Cố đại nhân một việc, đổi lại ngươi tiếp tục làm Thừa Tướng mười năm. Đến khi mười năm kỳ hạn qua đi, muốn từ quan hay không ta không quản.”
Là việc gì mới khiến y cảm thấy có thể đem ra trao đổi đây.
Đến lúc này Cố Khâm mới đáp lại y, giọng hắn khàn khàn khó nghe “Được. Ngài nói đi.”
Được đáp án như ý, Vĩnh Hưng Đế không hề sợ hắn lật lọng mà trực tiếp nói “Thật ra Tiên Hoàng không chỉ để lại hai chiếu thư. Một cái dùng để chứng minh thân phận của hoàng cô do Lưu lão Vương Phi giữ, một cái để nghiêm trị tân đế khi làm sai do Trương đại nhân giữ.”
Dưới ánh mắt trầm lắng của hắn, y nói tiếp “Còn một chiếu thư cuối cùng được viết xuống đầu tiên vào lúc Tiên Hoàng vừa đăng cơ, được trao cho Cố thái gia tử. Chiếu thư này vốn là không ai biết đến, chỉ là ta vô tình biết đến mà thôi.”
Chính bản thân cũng không biết, nhưng Vĩnh Hưng Đế lại tự tin đem ra làm điều kiện trao đổi.
Từ hai chiếu thư trước có thể thấy Tiên Hoàng cũng rất yêu thương tiểu muội này của mình, mọi sự suy tính của ngài đều là vì bảo vệ cho tương lai của nàng. Chiếu thư cuối cùng này cũng có thể sẽ liên quan đến nàng.
***
Cố Khâm trở về Cố phủ, hắn bỏ mặc đám hạ nhân đưa ra ý hỗ trợ mà tự mình tìm kiếm từng nơi gia gia có thể cất giữ đồ.
Vậy nhưng hắn tìm kiếm một ngày một đêm, tự tay cẩn thận tìm kiếm vẫn không thấy.
Một chiếu thư chỉ có hai người đã khuất biết được nội dung, hắn chẳng hiểu tại sao khi Vĩnh Hưng Đế cho hắn biết chuyện này thì bản thân hắn lại cố chấp tìm kiếm như thế.
Nơi cuối cùng Cố Khâm đi đến là từ đường thờ cúng các bài vị của từng đời dòng chính Cố gia, đây là một nơi thờ cúng nên ít người lui tới, cũng là chỗ cuối cùng có liên quan đến gia gia hắn.
Bước vào từ đường, Cố Khâm quỳ trước tất cả bài vị của tổ tiên, đốt lên ba nén nhang, ba quỳ chín lạy rồi cắm vào lư hương.
Đến lúc này hắn mới đi đến bài vị của Cố thái gia tử ở hàng áp chót. Nâng bài vị lên, ở dưới đáy đế bài vị hắn quả thật sờ được ngăn nhỏ.
Gỡ ngăn nhỏ ra rồi thả bài vị lại chỗ cũ. Đợi khi xong tất cả hắn mới mở ra ngăn nhỏ, thứ đầu tiên lộ ra là lụa vàng rực rỡ, song long ngậm châu thêu ẩn hiện.
Là một thánh chỉ không có trục cuốn.
Cẩn thận đem chiếu thư ra, đợi khi mở ra để nội dung bên trong hiển lộ trước mặt người xem, hắn thấy từng chữ một.
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế Quảng Hưng hạ chiếu thư.
Cố gia nhiều đời dưỡng dục người tài đức, đời này lại có một công tử dù tuổi nhỏ nhưng tài năng hơn người đã hiển lộ sớm.
Dự rằng tương lai là nhân tài hiếm có.
Được Khâm Thiên Giám tính bát tự, nay trẫm hạ chỉ tứ hôn hoàng muội An Lạc Hoa công chúa cho công tử Cố gia Cố Khâm.
Đợi tương lai lưỡng tình tương duyệt, chọn ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ.
Từng câu từng chữ Cố Khâm đều đọc đi đọc lại nhiều lần, đến cuối cùng hắn như phát điên mà vừa cười vừa khóc.
Cười vì vận mệnh hai người đã sớm tương liên.
Khóc vì số mệnh trêu người, ta và nàng có tình có ý nhưng lại phân ly.